Toàn bộ tam giới đang âm thầm theo dõi Thiên Đình, cùng đợi tin tức của Câu Trần Đại Đế. Một ngày, hai ngày, một tháng trôi qua trên Thiên Đình, ở phàm trần thì đã ba mươi năm.
Ở Thiên Đình một chút động tĩnh cũng không có, mỗi ngày Bạch Cẩm vẫn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Theo như chút tin tức mà những nhân sĩ biết chuyện bất chấp nguy hiểm tính mạng lộ ra thì trong khoảng thời gian này Câu Trần Đại Đế thậm chí còn béo lên vài cân, vả lại Thái Thượng Lão Quân còn tặng Kim Đan đáp lễ, vô tình làm khó Câu Trần Đại Đế.
Tam giới lập tức náo động, tất cả đại năng đều chết lặng, trong lòng rúng động nghẹn họng trân trối, Thái Thượng Thánh Nhân thế mà lại cúi đầu trước Câu Trần Đại Đế. Bạch Cẩm uy phong mang theo thần linh Thiên Đình Chu Thiên dựa vào đại thế quang minh chính đại của bản thân đã thật sự áp chế được Thánh Nhân, đây là trận đầu tiên mà phi thánh có thể đánh bại một Thánh Nhân thân phận phi phàm, đủ để khắc ghi trong lịch sử hồng hoang.
Nhiều đại năng ở hồng hoang không khỏi tự lẩm bẩm, trong lòng trào ra một cỗ lửa nóng. Hóa ra Thánh Nhân cũng không phải bất khả chiến bại, chỉ cần thành lập được uy thế lớn mạnh, lấy công pháp làm tôn chỉ thì cho dù có là Thánh Nhân cũng phải cúi đầu, chúng ta đã giác ngộ!
…
Lạc Già Sơn ở Nam Hải, Quan Thế Âm Bồ Tát một thân lụa trắng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hồ sen, mái tóc ướt sũng xõa trên vai, trên tay cầm vài miếng thịt ném vào trong ao sen, hiếm khi thấy được trạng thái lười biếng như vậy.
Bên trong hồ sen, một con cá vàng bơi qua thật nhanh nhai ngấu nghiến lấy miếng thịt Quan Thế Âm Bồ Tát ném xuống.
Mộc Tra chạy nhanh từ bên ngoài vào, chắp tay thành hình chữ thập hành lễ cung kính nói: "Bồ Tát, Tử Vi Đại Đế của Thiên Đình muốn gặp ngài."
Quan Thế Âm Bồ Tát thu tay, khôi phục thái độ bình thường nói: "Mời hắn vào đi."
Sau một lúc Tử Vi Đại Đế mặc long bào màu tím từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy vẻ lười biếng của Quan Thế Âm Bồ Tát, trong mắt cũng hiện lên nét kinh hãi. Một Quan Thế Âm Bồ Tát như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười nói: "Đế Quân đến Nam Hải ta là có chuyện gì."
Mặt Tử Vi Đại Đế trắng nhợt, uy nghiêm nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát, chẳng lẽ ngươi định chiêu đãi bản đế ở chỗ này?"
Quan Thế Âm Bồ Tát liếc mắt nhìn Tử Vi Đại Đế, có phải ngươi còn chưa rõ tình huống không? Chỉ dựa vào cái danh Đại La Kim Tiên mà đã dám ra oai trước mặt Chuẩn Thánh? Ai đã cho ngươi cái lá gan này? Bạch Cẩm à?!
Tử Vi Đại Đế hừ một tiếng nói: "Bàn về thân phận ta là thượng đế, thân phận tương đương với Phật Tổ Như Lai.
Bàn về tu vi, trẫm chính là Đại La Kim Tiên, Hỗn Nguyên Đại La bất tử bất diệt, tối cao ở Chu Thiên.
Bồ Tát của Phật Giáo mà lại không có cấp bậc lễ nghĩa? Chẳng lẽ Như Lai không dạy?"
Quan Thế Âm Bồ Tát không nói gì cả, coi như ngươi là một kẻ ngốc vậy! Đại La Kim Tiên và Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên giống nhau à? Chưa hiểu rõ đã dám tới đây khoe khoang.
Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười nói: "Nơi cửa Phật chú trọng chúng sinh ngang hàng, Đế Quân Thiên Đình cũng tốt mà phàm phu tục tử cũng được, trong mắt ta không có điểm khác biệt, Đế Quân tự mình ngồi đi.
Mộc Trà, dâng trà ~"
Tử Vi Đại Đế đột nhiên cười ha ha nói: "Được, một điểm cũng không khác biệt, Bồ Tát Phật môn bất phàm, ở trước mặt trẫm không kiêu ngạo không siểm nịnh, không hổ là môn phái chỉ đứng sau Thiên Đình."
Tử Vi Đại Đế đi đến trước một cái ghế đá, phất long bào hùng dũng ngồi xuống.
Mộc Tra đặt một chén trà nhỏ trước mặt Tử Vi Đại Đế, cung kính lui ra.
Tử Vi Đại Đế cúi đầu nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Trẫm không bao giờ uống trà."
Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười nói: "Đế Quân đến lúc này là có việc gì?"
Tử Vi Đại Đế nghiêm túc nói: "Hiện tại Bồ Tát đối đãi với Thiên Đình như thế nào?"
"Uy gia thiên địa, vận chuyển sơn hà, cùng cai quản vạn linh, chính là chính tông tam giới."
Tử Vi Đại Đế hừ lạnh một tiếng: "Chính tông tam giới? Chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười mà thôi.
Cho dù có uy gia thiên địa, cùng quản lý vạn linh thì đó cũng là công sức của chúng thần, có liên quan gì đến đám Đại Đế, Thần Quân ngồi tít trên cao tận chín tầng mây kia?"
Trong lòng Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ động, những lời này của Tử Vi Đại Đế rất có thâm ý, chẳng lẽ hắn có điều bất mãn đối với Thiên Đình? Không đúng! Hắn có thể từ một phàm nhân trở thành thượng đế hiển hách, đáng lẽ phải cảm động và tưởng niệm thiên uy mênh mông của Thiên Đình chứ, làm sao lại bất mãn?
Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười nói: "Đế Quân nói những lời ấy thật không công bằng, nếu không có chư vị Đế Quân bày mưu tính kế thì làm sao tam giới có thể an khang?"
Tử Vi Đại Đế buồn bã nói: "Đó là trước kia, hiện tại đã sớm thay đổi rồi.
Ngọc Hoàng Đại Đế vô năng, chỉ biết hưởng lạc.
Trường Sinh Đại Đế, Nhàn Vân Dã Hạc không quản chính vụ.
Thanh Hoa Đại Đế thần long thấy đầu không thấy đuôi, đã xa rời Thiên Đình quá lâu.
Trong đó quá đáng nhất là Câu Trần Đại Đế, Ngọc Hoàng ngu dốt, Câu Trần Đại Đế cấu kết vây cánh, một tay che trời, đại đội chấp pháp thanh trừ những người bất đồng chính kiến, trông coi ngân sách bắt ép chúng thần, dối trên lừa dưới.
Bồ Tát ngươi cũng biết, chỉ vì một nữ tử mà Câu Trần Đại Đế để chúng thần đến Đâu Suất Cung đe dọa lão thần Thái Thượng Lão Quân, không coi Thiên quy ra gì.
Ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng phải xuất hiện theo mệnh lệnh của hắn, cuối cùng Thái Thượng Lão Quân chỉ có thể cúi đầu trước sức ép của Câu Trần, hoàn toàn mất hết thần uy.
Thần uy như thế chúng thần hoàn toàn không dám lên tiếng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Câu Trần nhất định sẽ mở rộng bàn tay hắc ám của mình tới Phật Giáo và nhân gian, đến lúc đó thì không ai có thể ngăn cản, thiên địa lâm vào luyện ngục."