Bên trong Thiên Đình là cảnh tượng ca múa thái bình, ánh nắng chiều rọi xuống tòa tháp trên Thiên Đình, chúng thần quay trở về vị trí tương ứng, cai quản thiên địa.
Bên trong Điểu Sào, sau khi tan tiệc Bạch Cẩm vẫn luôn nằm ngủ trên giường, trong khoảng thời gian này hắn thực sự quá nhiều việc. Nào là việc Tây Hải, việc Đồ Sơn Tích Ngọc cùng Thái Thượng Lão Quân, đã lâu rồi hắn không làm nhiều như vậy, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt một phen, ngủ một lần liền ba ngày ba đêm.
Mặt trời vừa mới mọc, chúng thần đã tụ họp trong Lăng Tiêu Bảo Điện để thượng triều.
Ngọc Hoàng Đại Đế ngự trên thần vị, thần toạ của tứ ngự ở phía dưới không có một bóng người, chư thần văn võ còn lại đứng thẳng.
Chư thần lần lượt báo cáo chính vụ của mình, các ưu khuyết điểm khác nhau, Ngọc Hoàng Đại Đế khẽ gật đầu lắng nghe.
Ong... Một luồng Phật quang từ Tây Thiên Môn chiếu vào đến tận Lăng Tiêu Bảo Điện.
Chúng thần lập tức ngừng báo cáo, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Ngọc Hoàng Đại Đế lim dim buồn ngủ đột nhiên tỉnh lại, một cỗ khí thế uy nghiêm của Thiên Đế phát ra từ trong cơ thể. Phật quang dừng lại bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện.
Thái Bạch Kim Tinh tiến lên một bước, dõng dạc nói: "Cho truyền Như Lai Phật giả và Quan Thế Âm Bồ Tát yết kiến!”
Bên ngoài Lăng Tiêu Bảo Điện, Như Lai Phật Tổ và Quan Thế Âm Bồ Tát đứng trên tòa kim liên, từ từ bay vào trong giữa màn tiên vụ mờ ảo, sau đầu đều có một vòng Phật quang tỏa ra ánh sáng vàng.
Chúng tiên thần nhìn thấy Như Lai và Quan Thế Âm, người tới không mang ý tốt!
Như Lai Phật Tổ và Quan Thế Âm Bồ Tát chắp tay trước ngực thi lễ, cúi đầu nói: "Ca ngợi Ngọc Hoàng Thượng Đế hạo thiên kim khuyết chí tôn vô thượng!”
Ngọc Hoàng Đại Đế nghiêm nghị nói: "Ban thưởng ngồi cho Phật Tổ!”
Quyển Liêm Đại Tướng đứng hầu bên cạnh phất tay một cái, lập tức có hai thị nữ mang theo tọa ỷ bước vào, nhẹ nhàng đặt bên dưới rồi lặng lẽ lui ra.
Như Lai Phật Tổ bước xuống đài sen ngồi ở trên ghế, về phần Quan Thế Âm thì không được đãi ngộ như vậy, chỉ có thể đứng ở phía dưới.
Ngọc Hoàng Đại Đế bình tĩnh hỏi: "Phật Giáo, Đạo Giáo đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Khuôn mặt núc ních thịt của Như Lai Phật Tổ nở một nụ cười, giọng nói to lớn vang vọng trong Lăng Tiêu Bảo Điện: "Trước đây, sau trận chiến ở Tây Hải, một số thần tiên đã tung tin đồn thất thiệt hòng che đậy sự thật, hãm hại Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi của Phật Giáo, làm tổn hại đến việc tu hành của nàng.
Khiến cho Bồ Tát mấy ngày gần đây đều không khỏi bồn chồn, ngày nào cũng điều tra, cuối cùng cũng tìm ra được vị thần đứng sau lời đồn đại, vậy nên đến trước mặt bệ hạ cáo trạng người này, xin bệ hạ phán xử công bằng.”
Trong hàng võ tướng, Thiên Bồng Nguyên Soái bỗng run lên. Con ngươi đột nhiên mở to, bị điều tra ra rồi? Sao có thể như vậy được? Những chuyện như vậy chúng ta đã làm rất nhiều lần, sao có thể bị tra ra được? Bình tĩnh, có thể là bọn hắn đang gạt ta, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Thiên Bồng Nguyên Soái nở nụ cười, trong lòng không ngừng lẩm bẩm, không phải ta, không phải ta, không phải ta... Khuôn mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị.
Ngọc Hoàng Đại Đế nhíu mày nói: "Là lời đồn gì? Trẫm chưa từng nghe nói qua.
Kẻ nào dám vu oan Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi? Bước ra ngay bây giờ, trẫm có thể xử nhẹ.”
Ngọc Hoàng Đại Đế nhìn chúng thần ở phía dưới với ánh mắt uy nghiêm, tất cả chúng thần đều cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng vào mắt Ngọc Đế, nhưng cũng không ai thừa nhận.
"Triệu Công Minh đâu?”
Triệu Công Minh tiến lên một bước, chắp tay nói: "Có thần!”
"Ngươi đã từng nghe thấy tin đồn lan truyền chưa?”
"Khởi bẩm bệ hạ, Tư Pháp Thần Điện giám sát Nam Thiêm Bộ Châu và Đông Thắng Thần Châu, trong hai châu này không hề hỗn loạn. Nếu như có tin đồn tất nhiên cũng sẽ không được lưu truyền rộng rãi, không ngại đại cục, chúng ta cũng không phát hiện, kính xin bệ hạ thứ tội!”
Ngọc Hoàng Đại Đế cười nói: "Chấp Pháp Thiên Thần đã vất vả rồi, hãy trở về vị trí cũ đi!”
Triệu Công Minh lui về vị trí ban đầu.
Quan Thế Âm Bồ Tát không nhịn được, nói: "Bệ hạ, Triệu Công Minh nói dối, lời đồn đã lan truyền khắp tam giới, chúng sinh đều biết cả, sao bọn hắn có thể không biết được?”
Triệu Công Minh liếc nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát bình thản nói: "Lời đồn có từng gây nên hỗn loạn không?”
"Thế thì chưa từng!”
"Vậy ta đây không biết!” Triệu Công Minh lườm Quan Thế Âm, ta không biết thì ngươi có thể làm gì nào?
Quan Thế Âm Bồ Tát im lặng, quả thực là chối không còn một mống nào hết.
Ngọc Hoàng Đại Đế nghiêm nghị nói: "Đã muốn cáo trạng thì phải nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Quan Thế Âm, nếu ngươi không thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện thì lui ra đi!”
Chư thần đều lộ ra vẻ tươi cười, tin đồn này có liên quan đến Tây Hải, chúng thần sao có thể không biết? Nhưng mà chiêu trò trêu đùa này của Ngọc Hoàng Đại Đế có vẻ hay!
Để Quan Thế Âm tự nói, nhẹ thì người tung tin đồn chỉ bị xử nhẹ, thậm chí có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cuối cùng cho qua chuyện.
Nặng thì Quan Thế Âm Bồ Tát mất mặt trước chúng thần, đây chắc cũng coi như là tự mắng mình?
Sắc mặt Quan Thế Âm Bồ Tát thay đổi mấy lần, cắn răng nói: "Bệ hạ, chuyện bắt nguồn từ Tây Hải...”
Quan Thế Âm Bồ Tát kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, cũng không cố ý thêm bớt chuyện mình bị vu oan, lúc đầu còn hơi xấu hổ nhưng sau đó dần dần bình tĩnh lại.