Trên chủ vị, Ngọc Hoàng Đại Đế khẽ gật đầu, khó trách lại được hai vị Thánh Nhân nhìn trúng, chỉ riêng cái tính cách này cũng đã rất tốt rồi.
Ngọc Hoàng Đại Đế nghiêm nghị nói: "Quan Thế Âm, hôm nay ngươi đến đây là để tra rõ nhân quả sao?”
Quan Thế Âm Bồ Tát xoay người thi lễ nói: "Khởi bẩm bệ hạ, mấy ngày nay ta đã tra xét rất nhiều lần, cuối cùng cũng có một chút manh mối, cho nên mới suy ra người đứng sau những tin đồn này.”
"Là ai vậy?”
Quan Thế Âm Bồ Tát quay đầu nhìn về phía Thiên Bồng Nguyên Soái nói: "Là Đại nguyên soái của Thiên Hà thủy quân, Thiên Bồng Nguyên Soái!”
Thiên Bồng Nguyên Soái đứng sau hàng, nụ cười trên mặt cứng đờ, trong lòng vẫn lẩm bẩm: "Không phải ta, không phải ta, không phải ta, ta không làm gì cả...” Hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngẩn.
Thái Bạch Kim Tinh tiến lên một bước mỉm cười nói: "Thiên Bồng Nguyên Soái, mời ra đây trả lời!”
Lý Thiên Vương ở bên cạnh thò tay chọt chọt Thiên Bồng Nguyên Soái, nhỏ giọng nói: "Nguyên Soái, bệ hạ gọi ngươi kìa!”
Thiên Bồng Nguyên Soái lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh ra ngoài, chắp tay thi lễ nói: "Tiểu thần bái kiến bệ hạ!”
"Thiên Bồng, Quan Thế Âm Phật Giáo cáo trạng ngươi tung tin đồn thất thiệt, hãm hại nàng, có phải như vậy không?”
Thiên Bồng Nguyên Soái vội vàng oan ức la lên: Bệ hạ, oan cho tiểu thần quá...!
Kể từ khi nhậm chức đến nay, tiểu thần ngày đêm canh giữ Thiên Hà, không dám lười biếng một giây phút nào, cũng chưa từng hạ phàm, lại càng không biết đến chuyện tin đồn!"
Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái, tức giận nói: "Thiên Bồng Nguyên Soái, dạo gần đây có lời đồn rằng Thiên Hà thủy quân thường xuyên ra vào Thiên Đình, ngươi giải thích thế nào?”
"Bồ Tát, canh giữ Thiên Hà quá nhàm chán nên Thiên Hà thủy quân chúng ta triển khai chế độ luân phiên, thiên binh nghỉ ngơi có thể xuống Hạ Giới một phen. Một là để rèn luyện tính tình, hai là để cho bọn hắn thư giãn. Đây là chế độ của Thiên Hà thủy quân ta, không thể dựa vào tiêu chuẩn đó để định tội. Nếu như Bồ Tát không tin, có thể hỏi Thiên Hà thủy quân.”
Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ nhíu mày, nàng có thể cam đoan chuyện này nhất định là do Thiên Bồng làm, nhưng nàng lại không có bằng chứng xác thực, hỏi thiên binh cũng không có tác dụng gì.
"Nguyên Soái, ngươi là tam đại thủ đồ của Nhân Giáo, đừng có chối cãi làm dơ bẩn thành danh của Nhân Giáo.” Quan Thế Âm Bồ Tát nghiêm nghị nói.
Thiên Bồng Nguyên Soái nghiêm túc trả lời: "Ta lấy danh nghĩa trưởng bối của mình ra cam đoan rằng những gì ta nói là sự thật.”
Trong lòng hắn khẽ nói thầm: "Sư bá Bạch Cẩm cũng coi như là trưởng bối!”
"Ngươi...” Quan Thế Âm Bồ Tát tức giận nói: "Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi không có da mặt hay sao?”
Thiên Bồng Nguyên Soái bất đắc dĩ nói: "Thật sự không phải là ta làm! Ta có thể lấy danh nghĩa trưởng bối của mình ra thề.”
Giọng nói của Ngọc Hoàng Đại Đế uy nghiêm vang lên: "Chớ có cãi nhau ồn ào!
Quan Thế Âm Bồ Tát, nếu như như ngươi không có cách nào lấy ra chứng cứ xác thực, nói xấu thần linh Thiên Đình không tránh khỏi phải đi lên Tư Pháp Thần Điện một lần."
"Bệ hạ tạm nén cơn giận!" Như Lai Phật Tổ chậm rãi đứng lên, mặt mỉm cười.
Trong lòng Ngọc Hoàng Đại Đế thoáng nghiêm nghị lại, không còn xem Đa Bảo như một vãn bối mà đối xử nữa: "Phật Tổ có cao kiến gì?"
"Phương Tây ta có một bảo vật tên là Thất Bảo Diệu Thụ, bảo vật này ẩn chứa đạo quả Phật Tổ thượng cổ, chính là Nhân Quả đại đạo.
Nếu như Thiên Bồng Nguyên Soái thật sự bêu xấu Quan Thế Âm Bồ Tát, tự nhiên là sẽ kết nhân quả với Quan Thế Âm Bồ Tát, chỉ cần đứng ở trước cây này thì sẽ thấy được kết quả.”
Ngọc Hoàng Đại Đế biến sắc, Thất Bảo Diệu Thụ đúng là chính đạo chi bảo của Thánh Nhân.
"Không cần.” Một giọng nói chậm rãi truyền vào, như thể từ xa vọng đến.
Tất cả chúng thần đều nhìn ra bên ngoài, là ai tới đây? Triều hội hôm nay thật là náo nhiệt.
Sau đó một lão đạo sĩ từ bên ngoài đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện, sắc mặt hồng nhuận thản nhiên.
Ngọc Hoàng Đại Đế có chút kinh ngạc nói: "Huyền Đô đại pháp sư!” Ngay cả hắn cũng bị chuyện này làm kinh động sao.
Như Lai Phật Tổ cũng vô thức nhíu mày một cái, Huyền Đô hắn đến đây từ bao giờ? Vì sao ta không phát hiện chút nào?
Ngưng thần nhìn về phía Huyền Đô phảng phất như nhìn thấy biển rộng vô ngần, lại phảng phất như thấy được thế giới hư ảo, hoàn toàn không nhìn ra lai lịch.
Trong lòng Như Lai Phật Tổ nhất thời nghiêm túc. Nhiều năm không gặp, Huyền Đô đã trở nên sâu không lường được như vậy, cũng không biết hắn có bước vào một bước kia hay không.
Hàng tỉ năm thanh tu, may mắn toàn bộ khí vận Nhân Giáo đã gia tăng, không rước lấy nhân quả, không lâm vào kiếp nạn, còn có nhiều pháp bảo hộ thân. Sau khi Huyền Đô đến cư trú đã bỏ xa những người cùng thế hệ sau lưng, cho dù là Như Lai Phật Tổ nổi tiếng tam giới cũng kém hơn một chút.
Thiên Bồng Nguyên Soái vội vã hạ bái, cung kính nói: "Bái kiến sư phụ.”
Chúng thần cũng ôm quyền chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Bái kiến Huyền Đô đại pháp sư.”
Huyền Đô đại pháp sư là trưởng giáo Nhân Giáo, thân phận tôn sư không kém Như Lai tí nào, thậm chí còn có chút hơn, chính là đại sư huynh của Huyền môn, phần lớn các vị chư thần Thiên Đình đều là người trong Huyền môn, không dám bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa.
Huyền Đô đại pháp sư ôn hoà nói: "Không cần đa lễ, xin mời chư vị đạo hữu đứng lên hết đi.”
Lúc này chúng thần mới đứng dậy.
Huyền Đô đại pháp sư cúi đầu chắp tay nói: "Bái kiến Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn.”