"Trương huynh, ngươi cũng tới rồi.”
"Ha ha, lão Vương, hàng hóa nhà ngươi cũng ra mắt ở Tam Giới Thương Thành sao?”
"Đệ tử Tạp gia tìm được ta nên không thể không ra mắt! May mắn thay, lô hàng đầu tiên là miễn phí, nếu không chắc phải cần rất nhiều phí thủ tục.”
"Ta có một người bạn tốt là đệ tử Pháp gia, nghe nói Tam Giới Thương Thành đã hợp tác với triều đình Đại Đường chúng ta, chúng ta muốn tiến hành giao dịch trên Tam Giới Thương Thành đều phải nộp thuế.”
Bên cạnh có lão đầu chống nạng hừ một tiếng nói: "Tam Giới Thương Thành cái gì chứ, làm trò vớ vẩn thì có. Chu gia ta làm ăn buôn bán mấy ngàn năm, lần đầu tiên nghe nói buôn bán không ở cửa hàng, về sau còn phải nộp phí cho ngân hàng thuộc thương thành vớ vẩn gì đó. Còn phí chuyển phát nhanh, không phải bọn hắn đang lừa tiền chúng ta sao?”
"Chu lão, ngài ra mắt chưa thế?”
Những người còn lại đều nhìn về phía Chu lão, đây chính là con buôn lớn nhất tại Đại Đường, buôn bán liên quan đến vải vóc, gạo, đồ sứ và nhiều ngành nghề khác.
Trong tay Chu lão chống quải trượng đập cái cộp xuống sàn nhà, hừ lạnh một tiếng nói: "Lão phu chính là đệ nhất thương nhân Đại Đường, cũng không sợ bách gia bọn hắn đâu. Cho tới bây giờ chỉ có lão phu kiếm tiền của người khác, đã khi nào các ngươi thấy ta đưa tiền cho người khác chưa? Lão phu sẽ không để bọn hắn như ý.”
"Chu lão khí phách!”
"Khí độ của Chu lão, quả là chúng ta không bằng!”
"Chu lão, sau này chúng ta còn phải dựa vào Chu lão chỉ dẫn nhiều hơn.”
Một thanh niên khó hiểu hỏi: "Nếu như Chu lão không gia nhập Tam Giới Thương Thành, vậy sao hôm nay ngươi lại tới đây?”
Chu lão bình thản nói: "Ta muốn xem xem ngân hàng này mất mặt như thế nào, vào lúc mấu chốt đi ra ngoài kết thúc luôn.
Giới buôn bán lớn nhưng cũng yên tĩnh, Chu gia ta không muốn bởi vì một cỗ yêu phong của ngân hàng mà dấy lên sóng gió trong giới buôn bán, khiến cho chư vị đồng đạo bị tổn thất.”
"Chu lão đúng là đại nhân đại lượng!”
"Bố trí như thế của Chu lão, chúng ta cũng không bằng!”
"Chu lão chính là Thái Sơn trong thương giới ở Đại Đường chúng ta!”
...
Chu lão ngồi ngay ngắn trên chủ vị, vẻ mặt mang theo sự đắc ý. Là thương nhân lớn nhất Đại Đường, bản thân hắn cũng có mối liên hệ với trong cung. Về phần bách gia hắn hoàn toàn không sợ hãi, cái giới này mênh mông chìm nổi, chỉ là một ngân hàng mà vọng tưởng sẽ có thể thay đổi kết cấu trong giới buôn bán, các ngươi không chơi nổi đâu.
Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là cục diện hiện tại đối với Chu gia mà nói là vô cùng có lợi, một khi thay đổi khả năng Chu gia còn có thể trở thành hiệu buôn lớn nhất Đại Đường hay không cũng khó nói.
...
Trong lúc nói chuyện, trước cửa ngân hàng phía dưới càng ngày càng có nhiều dân chúng hội tụ, bàn tán sôi nổi ở xung quanh ngân hàng.
Vương Nhị chính là một trong bách gia sinh sống ở Trường An thành, trong nhà buôn bán dao kéo, cũng coi như đủ ăn đủ tiêu. Hôm nay Vương Nhị cũng vì tò mò mà đến sớm.
Vương Nhị đứng dưới mặt trời, hấp thu nhiệt độ do mặt trời chiếu ra, Trường An cuối thu đã mang theo một chút cảm giác mát mẻ, hắn lắng nghe từng câu nói truyền tới từ bên cạnh.
"Một tháng trước ngân hàng Trường An đã tuyên bố hôm nay sẽ đưa ra một mặt hàng quan trọng, các ngươi đã nghe nói chưa?”
"Đương nhiên nghe rồi, không thì sao chúng ta lại ở đây chứ.”
"Quái lạ, không phải ngân hàng luôn là nơi để tiết kiệm tiền sao? Tại sao đột nhiên lại bán thứ gì đó? Ta không biết bọn hắn sẽ bán cái gì nữa.”
"Có thể là quá nhiều tiền! Nghe nói tiền tài trong ngân hàng Trường An còn nhiều hơn so với trong hoàng cung, chất đống đống thành núi đấy. Nhiều tên trộm muốn ăn cắp nhưng tất cả đều bị bắt hết lại rồi.”
"Đương nhiên, nghe nói bên trong mỗi một chỗ của ngân hàng đều có trận pháp tiên gia bố trí, nghe đồn trận pháp cực kỳ lợi hại, là vì để bảo đảm an toàn của ngân hàng. Hơn nữa còn thuê đệ tử Sát gia làm thủ vệ đấy.”
"Các ngươi đoán ngân hàng Trường An sẽ bán cái gì?”
"Hẳn là bán lương thực nhỉ! Từ xưa đến nay dân lấy thức ăn làm trời, bán lương thực chắc chắn sẽ không lỗ vốn.”
"Ta cảm thấy có lẽ là bán vải vóc, vải vóc và tiền là vật tương thông, như vậy tính ra cũng thuộc về nghiệp vụ trong ngân hàng.”
"Ta cảm thấy chắc là bán thịt ấy!”
"Không đúng, ta nghĩ bọn hắn sẽ bán ngựa, Đại Đường chúng ta không thiếu ngựa tốt mà!”
"Bán ngựa thì liên quan gì tới những người bình thường như chúng ta? Các ngân hàng đã nói có thể thay đổi lối sống của chúng ta, vậy chắc chắn có liên quan chặt chẽ đến chúng ta, nhất định là bán muối!”
…
Nghe bốn phương tám hướng truyền đến tiếng nghị luận, trong lòng Vương Nhị cũng có chút nghi hoặc, rốt cuộc ngân hàng muốn bán cái gì đây?
Hắn cũng vì ở một buổi tụ hội nghe được một công tử của thương hộ ngẫu nhiên nói một câu, nói là ngân hàng này đưa ra đồ vật có liên quan mật thiết với thương nhân, nhưng cụ thể thế nào thì hắn lại không biết, hỏi lão gia thì lão gia cũng không nói, trông thần bí không biết đang làm gì.
Cánh cửa ngân hàng ầm ầm mở sang hai bên, hai đội hộ vệ mặc đồng phục thống nhất từ bên trong chạy ra, đứng ở hai bên cửa lớn.
Phía trên tửu lầu đối diện, tiếng thảo luận của đông đảo đại thương đều im bặt. Bọn hắn tụ tập trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, trong lòng còn mang theo một tia nghi ngờ, cái gọi là Tam Giới Thương Thành này thật sự có thể sao?