Một nam tử trung niên có râu dẫn theo hai ba nhân viên cấp cao của ngân hàng đi ra khỏi cửa.
Tiếng bàn tán của đông đảo dân chúng đều ngừng lại, tất cả đều đình chỉ nghị luận, trong sự tò mò mang theo chút chờ mong nhìn thống đốc của ngân hàng bước ra.
Cửa sổ nhà cao tầng xung quanh đều mở rộng ra hết, để lộ từng thân ảnh ngồi bên trong, tất cả đều là kẻ giàu sang phú quý, trong đó không thiếu hoàng thất Đại Đường.
Thống đốc của ngân hàng Trường An vuốt bộ râu của mình, cười tươi như hoa ôm quyền hành lễ chào hỏi xung quanh, sau đó nói: "Đa tạ chư vị phụ lão hương thân đã đến cổ vũ ủng hộ.”
"Ngân hàng của ta được thành lập không biết bao nhiêu năm, ít nhất thì chính ta cũng không nhớ rõ.”
"Mọi người nhất định đừng lan truyền ra bên ngoài, nếu như để cho các đại nhân của tổng bộ biết được ngay cả thời gian thành lập ngân cũng không nhớ, vậy chắc chắn sẽ cắt chức ta.”
"Ha ha!”
"Ha ha ha!”
"La hàng trưởng, chúng ta sẽ giữ bí mật cho ngươi, vậy ngươi cho ta cái gì đây?”
"Ta sẽ không nói cho thê tử ngươi biết quỹ đen của ngươi.” La hàng trưởng vuốt râu cười ha hả nói một câu.
"Ha ha!”
"Suỵt!”
"Cắt!”
"Còn có quỹ đen cơ đấy!”
…
Những người bên dưới cười vang.
"Vừa rồi người nọ không nói lời nào, chắc là đang nghĩ xem về nhà nên giải thích như thế nào!”
La hàng trưởng ôm quyền nói: "Ngân hàng của ta được thành lập cho đến nay luôn tuân thủ nguyên tắc mang lại lợi ích cho người dân, không ngừng cải tiến và đổi mới, cung cấp dịch vụ tốt hơn cho dân chúng…”
Đám dân chúng bên dưới đều gật đầu, sau khi có ngân hàng, bọn hắn không còn lo lắng tài sản bị trộm nữa, tiết kiệm lại còn có lãi suất, chuyển nhà đường dài cũng không cần mang theo rất nhiều của cải, để tránh gặp phải cướp bóc dọc đường.
Nghe nói rất lâu trước kia lúc thế gian không có ngân hàng, khi đó mua một thứ đều phải dùng xe bò kéo tiền đến trả, thật sự rất bất tiện. Cuộc sống của bọn hắn quá vất vả, ngay cả một chiếc xe cơ quan cũng không có.
"Ngay cả khi bây giờ các ngân hàng đã rất hoàn hảo, chúng ta vẫn luôn không quên ước nguyện ban đầu, tiếp tục tìm cách để cung cấp dịch vụ tốt hơn cho người dân.”
"Tổng bộ của ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian chúng ta truyền lệnh tới, để phục vụ chúng sinh tốt hơn, hiện tại ngân hàng long trọng đưa ra một kiện pháp bảo Tam Giới Thương Thành, để pháp bảo tiến vào dân chúng bình dân. Lý niệm của chúng ta là phải nhanh hơn, thuận tiện hơn, nhàn nhã hơn.”
Một giọng nói to từ phía dưới vọng lên: "Vậy chắc hẳn pháp bảo rất đắt nhỉ?”
La hàng trưởng cười nói: "Pháp bảo này trải qua quá trình đơn giản hóa, chỉ cần nạp tiền là có thể sử dụng, chất liệu cũng là sắt thép bình thường, tuyệt đối không đắt, chỉ cần một trăm đồng là có thể mua được.”
"Một trăm đồng không tính là nhiều, không mua được nhà mua được xe, một trăm đồng không tính là đắt, về nhà cũng không cần quỳ.”
"Ha ha!” Phía dưới lại là một tràng cười vang.
La hàng trưởng cười nói: "Chỉ một trăm đồng là có thể mua một kiện pháp bảo mang về nhà, còn có thứ gì rẻ hơn cái này sao?”
Một lão giả lớn tiếng hô: "Hàng trưởng, rốt cuộc pháp bảo này có tác dụng gì? Nó có thể giúp chúng ta chiến đấu không?”
"Vị lão tiên sinh này hỏi rất hay, đây cũng là việc tiếp theo đây ta muốn nói, pháp bảo này là pháp bảo phục vụ, không có năng lực công kích, đương nhiên nếu các ngươi lấy nó đập người thì lại khác.”
Phía dưới tiếp tục vang lên một tràng cười to.
La hàng trưởng chìa tay ra nói một câu: "Nếu như chư vị có lòng thì có thể tiến vào mua một hai cái, một cái để mình sử dụng, một cái tặng người nhà. Người nhà nhiều hơn thì có thể mua bốn năm cái, một cái tặng thê tử, một cái tặng tiểu thiếp, còn một cái tặng tình nhân.”
"La hàng trưởng, ngươi nghèo đến điên rồi à! Một trăm đồng một cái, còn bảo chúng ta mua bốn năm cái, quá xấu xa rồi.”
"Không sai, có bản lĩnh ngươi giảm giá đi!”
"Một trăm đồng một cái cũng hơi đắt.”
…
Dân chúng phía dưới nghị luận sôi nổi.
La hàng trưởng ôm quyền bất đắc dĩ nói: "Ta cũng biết một trăm đồng có hơi đắt, nhưng các ngươi phải hiểu rõ đây là pháp bảo. Pháp bảo bán một trăm đồng có khác gì tặng không đâu chứ?”
Vương Nhị không nhịn được hỏi: "Hàng trưởng nói một hồi mà vẫn chưa nói rốt cuộc pháp bảo này có công dụng gì.”
La hàng trưởng cười nói: "Nếu ta nói ra sẽ không rõ lắm, muốn biết thì các vị tự mình đi vào xem đi!”
Sau đó La hàng trưởng nói: "Chư vị quý khách, mời vào!”
Vương Nhị do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bước vào bên trong, không phải là một trăm đồng sao? Ta vẫn có đủ khả năng mua nó.
Dân chúng còn lại đều chen chúc theo vào ngân hàng.
Bên trong tòa nhà cao tầng đối diện, tất cả đại thương đều đang nhìn xuống phía dưới.
"Tích! Hàng hóa của ngài đã ra mắt rồi!”
Hơn hai mươi âm thanh đồng thời vang lên.
Tất cả đại thương vội vàng lấy ra một viên bi từ trong ngực, ngón tay ấn lên viên bi, cạch cạch cạch! Viên bi mở ra biến thành một cái máy tính bảng màu đen, mặt phẳng hiện lên một màn sáng, trên màn sáng xuất hiện hình ảnh của một đống hàng hóa, thế là đã ra mắt rồi sao? Cũng không biết có thể bán được hay không.
Chu lão cũng muốn nhìn một tí, nhưng lại ngại mặt mũi của mình, hắn hừ một tiếng nói: "Hào nhoáng mẽ ngoài!”
Các đại thương khác đều cười ha hả thu hồi bảo vật kia.