Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88: Đạo Trường Chi Tranh

Chương 88: Đạo trường chi tranh

Bạch Cẩm đi đến bên cạnh nam tử trung niên, quỳ gối bên trên bồ đoàn dập đầu nói: "Đệ tử Bạch Cẩm bái kiến sư bá, chúc sư bá Thánh Đạo hưng thịnh."

Thái Thượng cười ha hả nói: "Vị này là thủ đồ ngoại môn của Tiệt Giáo tên gọi Bạch Cẩm, địa vị cùng cấp với đệ tử thân truyền, cũng là sư huynh của các ngươi, còn không thi lễ?"

Nam tử trung niên ở bên cạnh Bạch Cẩm liền vội vàng đứng lên, kích động bái nói: "Bái kiến Thánh Sứ sư huynh!"

Thanh niên đằng sau cũng vội vàng đứng dậy, kích động bái nói: "Bái kiến Thánh Sứ sư huynh!"

Bạch Cẩm đứng dậy đáp lễ, vừa cười vừa nói: "Hai vị sư đệ trực tiếp gọi ta sư huynh là được, không cần gọi Thánh Sứ gì đó.”

“Không biết hai vị sư đệ xưng hô thế nào?"

Nam tử trung niên vội vàng nói: "Sư phụ ban cho ta đạo hiệu là Huyền Đô!"

Thanh niên kia cũng vội vàng nói: "Sư phụ ban cho ta đạo hiệu là Chân Vũ. "

Hai người này tương lai sẽ là Huyền Đô Đại Pháp Sư cùng với Chân Vũ Trấn Ma Đại Đế danh chấn hồng hoang.

Thái Thượng vừa cười vừa nói: "Bái kiến xong rồi, tất cả ngồi xuống nghe đạo đi!"

"Vâng!" Bạch Cẩm, Huyền Đô, Chân Vũ cùng đáp lại một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn.

"Đạo khả đạo, vô cùng đạo; danh khả danh, vô cùng danh. Vô danh thiên địa chi thuỷ, nổi danh vạn vật chi mẫu. Cách cũ vô dục, để xem kỳ diệu; thường có dục, để xem kỳ khiếu. Này cả hai đồng xuất mà dị tên, cùng gọi là huyền, huyền diệu khó giải thích, chúng diệu chi môn..." Thanh âm huyền ảo đại đạo vang lên bên trong đạo cung.

Bạch Cẩm, Huyền Đô, Chân Vũ tất cả đều lâm vào trạng thái ngộ đạo.

...

Hai ngày sau, một tia ô quang xẹt qua bầu trời, ầm vang một tiếng rơi xuống một ngọn núi thuộc dãy Côn Luân Sơn, rõ ràng là một con kim mao cương thi, ánh mắt sâu kín ngắm nhìn bốn phía tự mở miệng nói: "Huyền âm tụ sát, vừa vặn có thể làm đạo trường của ta."

Duỗi tay ra, lòng bàn tay hiển hiện trận kỳ tứ phía đen nhánh, cả người cầm trận kỳ hóa thành một đạo hắc vụ chui xuống đất, hướng về phía lòng núi mà đi, dự định bố trí sơn môn đại trận.

Sau một lát, lại có một đạo tường vân từ không trung mà đến, tường vân lơ lửng trên ngọn núi, người đứng trên tường vân chính là một nam tử ôn nhu Từ Hàng đạo nhân.

Từ Hàng cúi đầu nhìn sơn phong tản ra âm lãnh chi khí ở phía dưới, hắn bấm ngón tay tính toán xu thế của sơn mạch, nhãn tình sáng lên mừng rỡ lẩm bẩm: "Đây là một nơi tụ âm, vừa lúc phù hợp với âm mạch chi thân của ta, có thể làm đạo trường của ta." Lúc này hắn bay xuống bên dưới.

Từ Hàng vừa rơi xuống ngọn núi thì đột nhiên một đạo hắc khí tuôn ra từ trong sơn phong, hóa thành một con kim mao cương thi. Hai người nhìn nhau rồi lập tức trợn tròn mắt, sao lại có người?

Từ Hàng hoảng hốt một chút, cả kinh kêu lên: "Là ngươi!"

Đúng lúc Từ Hàng nhận biết cương thi này, trước đây hắn không biết tự lượng sức mình mà xông vào đại trận của Thánh Nhân, tuy thực lực rất mạnh nhưng tâm cảnh không được, trận thứ hai liền bị quét xuống dưới. Bởi vì lần đó tiến vào đại trận cùng một đám người, lại thêm hắn toàn thân lông vàng, đồng thời cũng thuộc dạng soái ca bên trong chủng loại cương thi cho nên Từ Hàng có ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn.

Kim Quang Tiên nhếch miệng cười một tiếng, tùy tiện nói: "Từ Hàng đạo hữu, vì sao ngươi lại ở nơi này?"

"Đây là đạo trường của bần đạo, đương nhiên bần đạo phải ở đây."

Kim Quang Tiên trừng lớn cặp mắt cương thi, đạo trường của ngươi? Trong lòng hắn nhất thời giận dữ, Từ Hàng không biết xấu hổ, rõ ràng nơi này là của ta.

Trong mắt Kim Quang Tiên lóe lên tinh quang, cơ hội tốt, thừa dịp bất ngờ, ta sẽ bắt ngươi! Đột nhiên bàn tay lông xù duỗi ra móng tay thật dài hướng tới phía trước, năm đạo trảo ảnh màu đỏ sậm lướt qua, tập sát tới trước ngực Từ Hàng.

Trong lòng Từ Hàng kinh hãi, làm sao cũng không nghĩ tới đầu cương thi này lại dám đánh lén mình ngay tại đạo trường của Thánh Nhân. Hắn vội vàng đẩy một chưởng ra, âm thanh trầm thấp vang lên. Từ Hàng vội vàng xuất thủ lập tức bay ngược ra ngoài, rời xa khỏi phạm vi của sơn phong.

Hai tay Kim Quang Tiên vội vàng kết ấn, hắn quát: "Tứ Tượng trận, lên!"

Chỉ trong chốc lát từ trong lòng núi có hắc khí cuồn cuộn tuôn ra, bao phủ toàn bộ sơn phong, bên trong hắc vụ vang lên bốn tiếng gầm rú.

“Ngao…” Phía đông xuất hiện một con Thần Long đen nhánh, ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Từ Hàng.

"Rống…” Còn phía tây là một con Ma Hổ cũng màu đen, trong mắt có hỏa diễm u lục sắc nhảy múa.

"Quác…” Phía nam hiển hiện một con Chu Tước, hỏa diễm đen nhánh nhảy múa trên thân thể, giống như một con hỏa điểu được tạo thành từ thuần hỏa.

"Rống…” Phía Bắc hiển hiện một tôn Huyền Vũ to lớn, từng đầu hắc sắc trường xà đứng ở trên lưng nó, gào thét mở ra cái miệng to như chậu máu hướng về phía Từ Hàng.

Từ Hàng lơ lửng giữa không trung, tức tối kêu lên: "Giỏi cho ngươi một con kim mao cương thi, lại dám đánh lén ta." Trong tay hiển hiện một cái Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, trong bình cắm một nhánh dương liễu.

Từ Hàng rút nhánh dương liễu ra vung về phía sơn phong, một cành liễu màu xanh biếc dài cả vạn mét xuất hiện giữa thiên không, trông giống như roi quất mạnh xuống phía dưới.

Hắc long ở phía đông đột nhiên bay thẳng lên, ầm một tiếng va chạm cực lớn vang lên trên ngọn núi, một đạo thanh quang càn quét giống như một gợn sóng khuếch tán ra toàn bộ dãy núi Côn Luân.

Tất cả chúng tiên Tiệt Giáo và Xiển Giáo đều quay đầu nhìn về phía xa, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, là ai dám động võ ở Côn Luân Sơn? Bọn hắn đang luận bàn sao?

Bình Luận (0)
Comment