Lão Long Vương của Đông Hải từ trong Thủy Tinh Cung đi ra, cười ha hả nói: "Hầu đệ, nghe nói Hầu đệ bảo vệ thánh tăng của Đông Thổ Đại Đường đi Tây Thiên lấy kinh, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến Đông Hải Long Cung ta?"
Tôn Ngộ Không nhảy lên ghế, hậm hực nói: "Đừng nói nữa, thánh tăng gì chứ, chỉ là một con lừa trọc cổ hủ chọc ta một bụng tức."
Đông Hải Long Vương cười sang sảng: "Hầu đệ, lẽ nào hòa thượng kia còn dám làm khó ngươi?"
"Đừng nhắc đến nữa! Long ca, lấy rượu ngon của ngươi ra đây, hôm nay huynh đệ chúng ta say sưa một phen."
"Ha ha, được! Người đâu, mở tiệc rượu!"
Trong tiệc rượu, Tôn Ngộ Không kể lể tố khổ, lão Long Vương gật đầu liên tục.
...
Trong Đại Lôi Âm Tự ở Tây Thiên, Như Lai Phật Tổ ngồi ngay ngắn trên đài sen, bên dưới là đông đảo Phật Đà, Bồ Tát.
Quan Thế Âm Bồ Tát cúi đầu nói: "Phật Tổ, Câu Trần Đại Đế can thiệp rất nhiều vào chuyện Tây Du, bổ nhiệm Tôn Ngộ Không làm Tư Pháp Thiên Thần ngoài biên chế.
Dưới sự dung túng, xúi giục của Câu Trần Đại Đế, Tôn Ngộ Không kiêu ngạo ngang ngược, sát sinh sát mệnh, không nghe lời dạy bảo của Huyền Trang, rời bỏ đội ngũ Tây Du."
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang vọng trong đại điện: "Câu Trần Đại Đế nham hiểm độc ác. Tôn Ngộ Không đã phụng mệnh Tây Hành, không thể bị hắn đầu độc."
Phật thủ chìa ra, ba chuỗi tràng hạt xuất hiện trong lòng bàn tay, trên mỗi hạt đều khắc một bức tượng Phật Đà: "Tràng hạt này tên là Kim Châu, Ngân Châu, Đồng Châu."
Lấy một chuỗi trong đó đeo cho Tôn Ngộ Không rồi đọc chú ngữ thì có thể khắc chế tâm ma của hắn, an tâm nghe lời.
Quan Thế Âm Bồ Tát, ngươi cầm đi."
Tràng hạt thoát khỏi lòng bàn tay Như Lai, bay về phía Quan Thế Âm Bồ Tát.
Quan Thế Âm Bồ Tát vươn tay, cười khẽ: "Tạ ơn Phật Tổ!" Nàng nhẹ nhàng bay ra ngoài.
"Tất cả lui đi!" Giọng nói hùng hậu vang lên trong Đại Lôi Âm Tự.
Tất cả Phật Đà, La Hán, Bồ Tát đều đứng dậy, cung kính đáp: "Vâng!" sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, trong Đại Lôi Âm Tự không một bóng người.
Như Lai Phật Tổ cất giọng uy nghiêm: "Bạch Cẩm, Tây Du là kết cục đã định, Ngộ Không cũng là Ngộ Không của Phật Giáo, ngươi đừng xía vào nữa."
Bên trong Điểu Sào, Bạch Cẩm ngồi tắm trong ôn tuyền nóng hầm hập. Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, mỉm cười lên tiếng: "Như Lai Phật Tổ, chúng ta so đấu một phen. Ta làm chuyện của ta, ngươi làm chuyện của ngươi được không? Để xem cuối cùng Ngộ Không lựa chọn thế nào."
Trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ bình tĩnh cất lời: "Ngộ Không vốn là đệ tử Phật Giáo, sao ta phải so đấu với ngươi?"
Bạch Cẩm cười sang sảng: "Sư huynh, lẽ nào ngươi sợ?"
"Ta không bao giờ làm chuyện không đâu."
"Tây Hành do thất Thánh quyết định, liên quan đến lượng kiếp ở hồng hoang. Nếu ngươi quấy rối việc Tây Hành, vô số chúng sinh trong lượng kiếp sẽ gặp nạn, tất cả là tội nghiệt của ngươi.
Vì chúng sinh trong thiên hạ, sư đệ đừng làm gì nghịch thiên kẻo vạn kiếp bất phục."
Sắc mặt Bạch Cẩm chợt thay đổi, đột nhiên hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Sư huynh, không phải ta nhất quyết làm khó ngươi, thật sự là sư mệnh khó trái!
Sư tôn có lệnh, bắt ta phá hỏng và ngăn chặn việc Tây Hành lấy kinh. Kẻ làm đệ tử này chỉ có thể phụng mệnh.
Nhưng ta lại không muốn làm khó sư huynh, làm tổn thương tình nghĩa sâu đậm giữa huynh đệ chúng ta. Vì vậy, ta mới giở chút mánh lới trên người Tôn Ngộ Không để đối phó với sư phụ.
Nếu sư huynh không cho phép thì ta cũng chẳng dám chống đối sư huynh, đành phải làm theo mệnh lệnh của sư phụ. Sư huynh thấy sao? Ta cũng khổ lắm chứ bộ!"
Bạch Cẩm ngồi trong bể bơi, vắt chân thảnh thơi, giọng nói tràn đầy đau khổ.
Trong Đại Lôi Âm Tự, mặt Đa Bảo Như Lai lập tức biến sắc. Thông Thiên giáo chủ muốn phá hỏng Tây Du? Nghĩ kỹ thì với tính cách thà gãy không cong của lão nhân gia, quả thật hắn có thể làm ra chuyện này, hay phải nói là hắn nhất định sẽ làm vậy. Nếu Bạch Cẩm dốc sức phá hoại Tây Du thì khó nói trước Tây Du có thể tiếp tục tiến hành hay không.
Như Lai Phật Tổ vội vàng trấn an Bạch Cẩm: "Sư đệ, ngươi đừng kích động. Trước đó sư huynh nói quá lời, trước tiên sư huynh xin lỗi ngươi. Vi huynh cũng chỉ lo lắng ngươi bị Thánh Nhân liên lụy, dẫn họa cho bản thân.
Chúng ta vốn là huynh đệ tình thâm nên ta mới khuyên bảo ngươi, tuyệt đối không có ý ra lệnh."
"Đa tạ sư huynh lo lắng. Nghe nói sư huynh muốn trói buộc Tôn Ngộ Không, như vậy không tốt đâu!" Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm cười ha hả nói. Phật Giáo không còn Kim Cô Chú, có lẽ sẽ phải làm vài chú pháp khác!
Trong Đại Lôi Âm Tự, sắc mặt Như Lai Phật Tổ tối sầm. Sao Bạch Cẩm lại biết mình muốn trói buộc Tôn Ngộ Không? Một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, trong Phật Giáo có phật gian.
Trong đầu lập tức hiện ra mấy thân ảnh: Di Lặc Phật, Dược Sư Phật, Đại Thế Chí Bồ Tát. Thường ngày ba vị này là những Phật Đà Bồ Tát qua lại gần gũi với Thiên Đình, nhất định là một trong số bọn hắn, hoặc cả ba đều mật báo.
Như Lai Phật Tổ tái mét mặt mày. Các ngươi quyết tâm đầu quân cho Thiên Đình đây mà! Mình vừa mới ban bố mệnh lệnh, bọn hắn lập tức báo cho Bạch Cẩm, hoàn toàn ngó lơ thân phận Phật Đà Bồ Tát của mình. Đúng là đáng giận!
Bạch Cẩm bước ra khỏi bể tắm, trên người lóe sáng, mặc lên đế bào. Muốn hạ cấm chế cho Tôn Ngộ Không, ta quyết không để ngươi được như ý. Ta không cởi bỏ được cấm chế của ngươi, nhưng ngươi có thể cởi bỏ được cấm chế của Tư Pháp Thần Điện ta không?
…