Ở một nơi khác, bên cạnh một dòng suối nhỏ, Đường Tam Tạng dừng xe, ngồi dưới ánh mặt trời ăn bát mì nóng hổi. Đừng thấy đây chỉ là một bát mì rau cải bình thường mà lầm, giá không rẻ đâu, những mười Tử Kim Tiền lận. Đây là món ăn rẻ nhất trong Thực Thần Tiểu Điếm.
Đường Tam Tạng đặt chiếc bát đã ăn sạch sành sanh xuống, ợ một phát. Thật sự là đồ ăn mình mua khác đồ ăn hóa duyên, ngon quá!
Lúc này, một lão phụ nhân chống gậy lững thững đi tới, tay xách một chiếc giỏ.
Lão phụ nhân đi tới bên cạnh Đường Tam Tạng rồi dừng bước nói: "Hòa thượng từ đâu tới mà lại ở đây một mình? Ngươi không biết nơi này thường có hổ báo qua lại sao?"
Đường Tam Tạng chắp hai tay trước ngực, cung kính nói: "Bần tăng là hòa thượng đến từ Đông Thổ Đại Đường, phụng mệnh Đường Vương đến Tây Thiên bái Phật cầu kinh. Ta đi ngang qua nơi này, bèn nghỉ tạm một lát."
Lão phụ nhân kinh ngạc nói: "Phật phương Tây ở Đại Lôi Âm Tự tại biên giới Thiên Trúc. Chuyến này đi mười vạn tám nghìn dặm đường, gian nan vất vả.
Ngươi đi một mình, lại không có tọa kỵ, cũng chẳng có đồ đệ thì làm sao đi được? Mau trở về đi!"
Đường Tam Tạng nở nụ cười tự tin: "Đa tạ thí chủ quan tâm, tuy bần tăng không có tọa kỵ nhưng đã có một chiếc bảo xa do Đường Vương ban tặng. Một ngày nó có thể đi ngàn dặm nếu đường bằng phẳng, nếu đường gập ghềnh thì có thể đi tám trăm dặm.
Mặc dù bần tăng không có đồ đệ bảo vệ, nhưng đã có chiếc bảo xa này. Dù dã thú hung dữ đến mấy, bần tăng cũng không sợ."
Khóe môi lão phụ nhân giật liên hồi. Sao Đường Tam Tạng lại thay đổi, trở nên tự tin hơn nhiều? Haiz, Đường Vương cũng thật là, ngươi tặng ngươi một con bảo mã thì tốt biết bao nhiêu, sao phải tặng một chiếc xe cơ quan chiến đấu kia chứ! Lão phụ nhân khuyên nhủ: "Trưởng lão, chiếc xe này của ngươi có mạnh cỡ nào cũng chỉ là ngoại vật mà thôi. Nó có thể đối phó với dã thú, nhưng có thể đối phó với yêu ma quỷ quái không?
Ngươi đừng chê lão phụ lắm lời, nếu trưởng lão không có đồ đệ sở hữu bản lĩnh cao cường bảo vệ thì vẫn nên trở về Đại Đường thì hơn, không đi phương Tây được đâu!"
Đường Tam Tạng cũng hơi do dự. Quả thật hắn chưa từng đánh yêu ma quỷ quái, bọn chúng rất mạnh sao? Hắn giải thích: "Trước đây bần tăng thu nhận một đồ đệ tên là Tề Thiên Đại Thánh, không chỉ có bản lĩnh cao cường mà còn rất có ngộ tính.
Bởi vì hắn ngang ngược hung bạo, sát sinh sát mệnh, nên ta đã mắng hắn vài câu. Hắn không nghe dạy bảo, bỏ bần tăng mà đi.
Nhưng trong lòng bần tăng có phật pháp, dựa vào đó cũng có thể hàng yêu trừ ma."
"Thì ra là thế!" Lão phụ nhân bỗng nói: "Ta có một bộ tăng phục bằng vải bông, vốn là đồ nhi tử ta dùng. Hắn chỉ làm hòa thượng ba ngày, sau đó bất hạnh bỏ mạng. Ta mới đi chùa khóc một hồi, từ biệt sư phụ hắn, lấy bộ y phục này để tưởng nhớ. Trưởng lão, ngươi đã có đồ đệ thì tặng bộ y phục này cho ngươi!"
Lão phụ nhân đặt giỏ lên nóc xe.
Đường Tam Tạng vội vàng đứng dậy từ chối: "Đa tạ thí chủ, có điều đây là di vật của nhi tử ngươi, sao bần tăng có thể đòi hỏi. Ngươi lấy lại đi, để làm kỷ niệm.
Đệ tử của bần tăng đi rồi, cho dù ta nhận đồ cũng vô dụng."
"Đệ tử của ngươi đi đâu?"
"Hắn đi về phía Đông, chắc là về nhà."
Lão phụ kia mỉm cười nói: "Nhà ta ở phía Đông cách đây không xa, chắc là hắn đi về phía nhà ta.
Chỗ ta còn có một quyển chú tên là Định Tâm Chân Ngôn, hay còn gọi là Niệm Châu Chú. Ngươi có thể niệm thầm cho quen, ghi nhớ trong lòng, đừng tiết lộ cho người khác biết.
Ta sẽ đuổi theo hắn, gọi hắn về với ngươi, sau đó ngươi đưa y phục này cho hắn mặc. Nếu hắn không nghe ngươi sai bảo thì ngươi hãy niệm chú này là hắn không dám hành hung nữa, cũng không dám bỏ đi nữa."
Cõi lòng Đường Tam Tạng dậy sóng, sao còn không biết mình đã gặp đại năng giả. Hắn vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ thí chủ!"
Lão phụ nhân mỉm cười gật đầu, từ từ bay lên đám mây rồi hóa thành chân thân của Bồ Tát, tay bưng Dương Chi Ngọc Tịnh Bình bay về phía Đông.
Đường Tam Tạng cuống quít quỳ lạy, vội vàng vun đất dâng hương, nhìn về phía Đông thành khẩn lễ bái.
...
"Lão Tôn ta đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình. Ta nhận hắn làm sư phụ, bảo vệ hắn Tây Hành chính là niềm vinh hạnh của hắn.
Ta chỉ giết mây tên cướp thôi mà hắn cứ lải nhải không ngừng, còn muốn đuổi cổ lão Tôn ta. Hắn thật sự cho rằng lão Tôn ta muốn làm đồ đệ của hắn chắc? Hắn thật sự tưởng rằng lão Tôn ta muốn đi Tây Hành lấy kinh chắc?"
"Nếu đúng như những gì Đại Thánh nói thì quả thật hòa thượng kia không đúng, bởi vì trừng phạt kẻ ác là biểu dương cái thiện."
"Long ca, vẫn là ngươi hiểu ta!"
"Hầu đệ, ta hiểu ngươi, những gì ta nói đều là lời thật lòng. Hòa thượng kia là kẻ phàm phu tục tử, làm gì có ngộ tính như Đại Thánh?"
"Lão Tôn ta quyết định trở về Hoa Quả Sơn, không di lấy kinh gì đó nữa."
Đông Hải Long Vương vội vàng lên tiếng: "Đại Thánh, việc này do Câu Trần Đế Quân chỉ định. Nếu tự dưng ngài không làm thì e là sẽ bị trấn áp dưới Liên Hoa Sơn, chép kinh qua ngày."
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, mắt khỉ đảo lòng vòng. Ôi chao, đúng là có khả năng này, vậy chẳng phải là mình không thể làm Tư Pháp Thiên Thần nữa hay sao?
Hắn vội vàng hỏi: "Long ca, ngươi giúp huynh đệ với! Nghĩ cách giúp lão Tôn ta không cần phải đi lấy kinh với Đường Tam Tạng, hứng chịu cơn giận của hắn, hơn nữa không bị Thiên Đình trừng phạt."