Lão Long Vương nở nụ cười: "Hầu đệ, bây giờ ngươi không còn lẻ loi một mình nữa, ngươi hoàn toàn có thể lên Thiên Đình tìm Tư Pháp Thần Điện, tìm Tư Pháp Thiên Thần xin giúp đỡ. Chắc hẳn bọn hắn có thể giúp ngươi."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời, hắn vui vẻ reo lên: "Đúng thế, bây giờ lão Tôn ta không còn lẻ loi một mình nữa. Ta sẽ đi nhờ Dương Tiễn giết Đường Tam Tạng, như vậy thì lão Tôn ta không cần đi Thiên Trúc lấy kinh với tên hòa thượng kia nữa. Tuyệt vời, tuyệt vời!
Long ca, lão Tôn ta lên Thiên Đình đây. Khi nào giải quyết Đường Tam Tạng xong, lão Tôn ta lại về uống rượu với Long ca."
Nói rồi Tôn Ngộ Không nhún nhảy chạy trong Đông Hải Long Cung, hóa thành một tia sáng phóng lên trời. Ầm! Một cột nước nổ tung trên Đông Hải, Tôn Ngộ Không trong cột nước nhào lộn bay lên Cửu Tiêu.
...
Trong Tư Pháp Thần Điện trên Thiên Đình, Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra và Ngao Bính ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn.
Tôn Ngộ Không ngồi xổm trên ghế, thuật lại mọi chuyện đã xảy ra. Hắn tức giận nói: "Chuyện là như thế, chỉ vì lão Tôn ta giết mấy kẻ xấu chặn đường cướp của nên tên hòa thượng kia không chịu bỏ qua, còn đuổi lão Tôn đi. Thật đáng ghét!"
Na Tra cũng gật đầu hùa theo: "Đúng là đáng ghét!"
Dương Giao bình tĩnh hỏi: "Ngộ Không, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi thế nào?"
Tôn Ngộ Không xoa đôi tay khỉ, cười hì hì nói: "Dương đại ca, ngươi xem các ngươi có thể giúp ta nói với Câu Trần Đại Đế, đừng bắt lão Tôn ta đi lấy kinh với tên hòa thượng kia nữa hay không?
Vả lại lấy phật kinh gì chứ! Lão Tôn ta thấy đạo kinh cũng hay mà, lấy vài quyển kinh đạo để đuổi tên hòa thượng kia đi, sau đó lão Tôn ta và các ngươi cùng nhau đại sát tứ phương, tiêu diệt yêu ma, giương cao thần uy của Thiên Đình."
Dương Giao lắc đầu phản đối: "Không được!"
"Sao lại không được?" Tôn Ngộ Không vội vàng nói: "Đạo kinh rất hữu dụng. Lão Tôn ta chép kinh suốt bao năm qua, cảm thấy mình tiến bộ rất nhiều."
Dương Giao bình tĩnh lên tiếng: "Quyết định của sư phụ tuyệt đối không có sai lầm, cũng tuyệt đối không thay đổi. Sư phụ bắt ngươi đi lấy kinh ắt có lý do."
Tôn Ngộ Không ngạc nhiên: "Sư phụ? Câu Trần Đại Đế là sư phụ của ngài sao?"
Dương Giao gật đầu.
Ngao Bính cười khúc khích: "Bất ngờ hả?"
Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, cười hì hì: "Đúng là lão Tôn ta hơi bất ngờ."
Hắn nhìn Dương Giao bằng ánh mắt mong đợi: "Dương đại ca, Câu Trần Đại Đế là sư phụ của ngài, vậy thì ngài hãy nói giúp ta nhé! Tiểu hòa thượng kia khó ở lắm, hay là đổi người khác đi lấy kinh!"
Dương Giao bình thản đáp lời: "Hiện tại Đại Thánh đã gia nhập Tư Pháp Thần Điện chúng ta, vậy thì sau này chúng ta là người một nhà. Bây giờ Ngộ Không có việc, các ngươi thấy nên xử lý thế nào?"
Dương Tiễn nói ngay: "Ta không đồng ý đi tìm Đế Quân. Đế Quân đã ra lệnh cho Đại Thánh thì nhất định cần Đại Thánh đi Tây Hành lấy kinh, cho dù tìm Đế Quân cũng vô dụng."
Na Tra cũng gật đầu: "Ta đồng ý với Dương nhị ca."
Tôn Ngộ Không sốt sắng nói: "Vậy phải làm thế nào mới ổn? Lẽ nào lão Tôn ta vẫn phải trở về hầu hạ tên hòa thượng kia? Dù đúng hay sai đều phải nghe hắn?"
Hắn buồn bực nói: "Lão Tôn ta thà bị trấn áp dưới núi cũng không muốn chịu cục tức này."
Ngao Bính đảo mắt, cười khanh khách: "Đại Thánh, ngươi phải đi lấy kinh và phải nghe lời hòa thượng kia là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta cảm thấy ngươi nên đi thỉnh giáo Đế Quân, nhờ Đế Quân nghĩ cách thuần phục tên hòa thượng kia.
Dù sao chỗ dựa của tên hòa thượng kia cũng là Phật Giáo, chỉ dựa vào chúng ta thì vẫn kém chút."
Dương Tiễn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: "Ngao Bính nói có lý, chúng ta đi cầu kiến Đế Quân thôi."
Tôn Ngộ Không vừa chắp tay thi lễ vừa cười ha ha: "Đa tạ, đa tạ chư vị huynh đệ."
Năm người đứng dậy đi ra ngoài.
Bọn hắn vừa ra đến cửa đại điện thì trông thấy một nam tử trung niên đi tới. Đối phương mặc đồng phục của đại đội chấp pháp, bước đi hiên ngang, oai phong lẫm liệt.
Hai nhóm tiên thần cúi đầu ủ rũ đi theo phía sau, trên đầu đeo Kim Cô.
Dương Giao, Dương Tiễn, Ngao Bính, Na Tra vội vàng chắp tay thi lễ, đồng thanh hô: "Sư thúc!"
Tôn Ngộ Không cũng lập tức bắt chước chắp tay thi lễ theo, tò mò nhìn nam tử trung niên. Người này là ai?
Kim Cô Tiên dừng bước, khẽ gật đầu rồi bình tĩnh nói: "Các ngươi định đi đâu? Lẽ nào Hạ Giới lại có yêu ma làm loạn?"
Dương Giao cung kính trả lời: "Tôn Ngộ Không có việc muốn nhờ vả, chúng ta dẫn hắn đi tìm sư tôn."
Kim Cô Tiên nhìn Tôn Ngộ Không: "Tề Thiên Đại Thánh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Tôn Ngộ Không cười khặc khặc, nhón chân chắp tay nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta cũng ngưỡng mộ đại danh của ngươi từ lâu."
Thật ra nguyên thần của Tôn Ngộ Không đang cấp tốc lục tìm ký ức hồi làm quan trên Thiên Đình ngày trước, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng về vị này!
Kim Cô Tiên nói: "Buổi đi dạo ngày hôm nay kết thúc, các ngươi trở về tiếp nhận cải tạo lao động. Nhiệm vụ hôm nay là luyện chế trăm vạn tấm Tam Giới Thương Thành."
Toàn bộ tiên thần đội Kim Cô trên đầu đồng thanh trả lời một cách nề nếp: "Vâng!" sau đó xếp hàng chỉnh tề đi vào bên trong.
Ngao Bính nhìn người cuối cùng cho đến khi đoàn người đi khuất.
Kim Cô Tiên mỉm cười hỏi: "Ngươi nhận ra hắn à?"