Ngao Bính có phần ngạc nhiên: "Người nọ chẳng phải là Nhạc Linh của Thần Nhạc Thự ư? Sao hắn cũng bị bắt?"
Kim Cô Tiên hừ lạnh: "Hắn ỷ vào thân phận Nhạc Linh của mình, ngầm trêu chọc tiên tử thần nữ, sau đó bị một thần nữ tố cáo.
Ngọc Hoàng Đại Đế nổi giận, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt. Sau khi ta điều tra ra đó là sự thật, ta lập tức bắt hắn lại, hình pháp một vạn năm."
Ngao Bính tỏ ra kinh ngạc: "Hắn lại to gan đến vậy ư?"
Kim Cô Tiên lạnh lùng nói: "Tự tìm đường chết."
Tôn Ngộ Không cũng thấy kinh hãi, một vạn năm? Lão Tôn ta bị trấn áp năm trăm năm đã không chịu nổi, vậy mà hắn bị phạt những một vạn năm? Chậc chậc, lão Ngọc Đế ác thật đấy! Vẫn là Câu Trần Đại Đế đối xử tốt với lão Tôn ta.
Giọng Kim Cô Tiên dịu lại: "Đế Quân đã biết chuyện của Tôn Ngộ Không, hiện tại giao cho ta xử lý. Các ngươi đi theo ta." Hắn nói xong liền đi vào trong.
Đám Dương Giao lập tức theo sau.
Tôn Ngộ Không truyền âm hỏi: "Ngao Bính, vị này là ai? Thoạt trông chức quan không nhỏ."
Ngao Bính truyền âm giải thích: "Tư Pháp Thiên Thần chỉ là thuộc thần của Tư Pháp Thần Điện, chính thần là đại đội chấp pháp. Vị sư thúc này là Hình Ngục Quan thuộc đại đội chấp pháp, những phạm thần rơi vào trong tay lao nhân gia hắn đều phải ngoan ngoãn nghe lời."
Không lâu sau, mọi người đến bên trong một tòa đại điện.
Kim Cô Tiên dừng bước, nói: "Các ngươi ở đây trước đã, chờ một lát."
Dương Giao chắp tay thi lễ: "Làm phiền sư thúc."
Những người khác cũng chắp tay thi lễ.
Kim Cô Tiên khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong.
Đám Dương Giao tìm ghế ngồi trong đại điện.
Tôn Ngộ Không đứng ngồi không yên, nhỏ giọng hỏi: "Hình Ngục Quan có làm được không? Hay là chúng ta đi tìm Đế Quân!"
Ngao Bính thì thầm: "Ngươi cứ yên tâm! Kim Cô Tiên sư thúc rất giỏi. Hơn nữa, Đế Quân đã giao việc này cho sư thúc, chắc chắn không có vấn đề gì."
Tôn Ngộ Không chỉ có thể ngồi trong đại điện chờ đợi, uống trà hết tách này đến tách khác.
Một lát sau, Kim Cô Tiên ra ngoài đại điện, cầm một chiếc Tì Lô Mạo trong tay.
Tôn Ngộ Không lập tức nhảy xuống ghế, hỏi với dáng vẻ chờ mong: "Đại tiên, có cách chưa? Hay là ngươi đi nói với Đế Quân để lão Tôn ta không cần bảo vệ Đường Tam Tạng lấy kinh nữa!"
Kim Cô Tiên mỉm cười lên tiếng: "Đó là quyết định của Đế Quân, không ai có thể thay đổi."
Hắn đưa mũ cho Tôn Ngộ Không: "Ngươi cầm lấy cái này, lừa Đường Tam Tạng đội lên đầu. Ta truyền cho ngươi một pháp môn Kim Cô Chú, nếu lần sau hắn vô lý thì ngươi dùng pháp chú này, chắc chắn có thể khiến hắn bình tĩnh nói chuyện với ngươi."
Ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng lấp lánh, lòng thầm mừng rỡ. Hắn vội vàng nhận mũ, cười khà khà nói: "Cái này hay, cái này hay. Đa tạ đại tiên, lão Tôn ta đi đây!"
Tôn Ngộ Không lập tức chạy ra ngoài, sốt sắng muốn đội chiếc mũ này lên đầu Đường Tam Tạng. Cân Đẩu Vân biến mất nơi chân trời.
Trong đại điện, Dương Giao có phần lo lắng: "Sư thúc, uy năng của Kim Cô rất mạnh, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng khó lòng chống đỡ. Đường Tam Tạng chỉ là một phàm nhân, chẳng may bị Kim Cô rủa chết thì sợ là Phật Giáo sẽ không bỏ qua."
Kim Cô Tiên đáp lời: "Đừng lo, Kim Cô này không tác động lên thể xác mà tác động lên nguyên thần.
Đường Tam Tạng là Kim Thiền Tử chuyển thế, nguyên thần không yếu, không rủa chết được đâu."
Ngao Bính cười khanh khách: "Nhắc đến Kim Thiền Tử, ta nhớ ra trong bảo khố của Tư Pháp Thần Điện vẫn còn một ít thịt Kim Thiền. Chi bằng chúng ta lấy ra làm một bữa tiệc Kim Thiền đi!"
Kim Cô Tiên nở nụ cười hiếm hoi: "Nghe nói ngay cả Thánh Nhân cũng thích thịt Kim Thiền."
"Để ta đi lấy!" Ngao Bính lập tức chạy ra ngoài.
...
"Sư phụ, lão Tôn ta đã về!" Một đạo kim quang từ trên trời rơi xuống ven suối. Tôn Ngộ Không đứng nhón chân, vừa vò đầu gãi tai vừa cười hềnh hệch.
Đầu tiên Đường Tam Tạng vui mừng ra mặt, sau đó nhắm mặt lại, ngồi ngay ngắn trên tảng đá. Bần tăng rất lạnh lùng, bần tăng muốn chiến tranh lạnh!
Tôn Ngộ Không nhảy nhót bước đến, vừa cười vừa nói: "Sư phụ, ngài ăn gì chưa?"
"Nhờ Tề Thiên Đại Thánh quan tâm, tiểu tăng vẫn chưa chết đói."
"Sư phụ, ngài uống gì chưa?"
"Bên cạnh là dòng suối, không khát được."
Tôn Ngộ Không nhảy ra đằng sau Đường Tam Tạng, rón rén lấy Tì Lô Mạo ra, lặng lẽ đặt lên đầu Đường Tam Tạng để đo. Hắn thầm gật đầu trong vui mừng, kích cỡ bằng đầu sư phụ, rất vừa vặn!
"Ngộ Không, ngươi đi lên đây!"
Tôn Ngộ Không vội vàng cất Tì Lô Mạo đi, lộn nhào bay qua đỉnh đầu Đường Tam Tạng, sau đó ngồi ngay ngắn phía trước, cười hì hì nhìn đối phương.
Đường Tam Tạng nghiêm túc cất lời: "Ngươi đứng ngay ngắn lên."
Tôn Ngộ Không bật dậy: "Được, lão tôn đứng ngay ngắn đây." Hắn Ngẩng đầu ưỡn ngực đứng yên.
Đường Tam Tạng ước lượng một phen, thầm gật đầu. Y phục Bồ Tát đưa cho rất vừa người. Nụ cười cũng nở trên khóe môi.
Tôn Ngộ Không đứng một chốc liền khom lưng, cười hềnh hệch hỏi: "Sư phụ, ngài còn giận ta sao?"
Đường Tam Tạng tỏ ra nghiêm túc: "Ngộ Không, mặc dù bọn hắn là cường đồ trộm cướp, cho dù bắt đến quan phủ cũng không đáng tội chết.
Ngươi là Tề Thiên Đại Thánh có bản lĩnh cao cường, chỉ cần đánh lui bọn hắn là được, sao lại đánh chết sạch? Đây là hành vi vô cớ làm hại đến tính mạng của người khác, sao có thể làm hòa thượng?
Người xuất gia quét nhà còn e con kiến chết, thắp đèn vẫn sợ cháy thiêu thân, sao ngươi lại không phân rõ trắng đen, tự dưng đánh chết người ta? Hoàn toàn không có lòng từ bi lương thiện! Trước đây ngươi là Tề Thiên Đại Thánh, là Yêu Vương chi vương, không có ai quản giáo ngươi.
Nay ngươi đã vào sa môn, nếu vẫn tiếp tục hành hung như hồi đó, khăng khăng tổn hại sinh mạng thì không thể đi Tây Thiên, cũng không lấy được chân kinh."