Bạch Cẩm thần sắc khẽ động: "Nương nương, nếu Cao Thúy Lan thành tiên thì nên như thế nào?"
Nguyệt Lão nương nương nhìn về phía Bạch Cẩm nói: "Ngươi định giúp Thiên Bồng?"
Bạch Cẩm gật đầu.
Nguyệt Lão nương nương chỉ tay về phía trước, một đường chỉ màu đỏ hiện lên không trung, phần giữa như ẩn như hiện, như đứt như liền.
"Đây chính là sợi chỉ nhân duyên của Cao Thúy Lan và Thiên Bồng, giờ phút này đã sắp đứt lìa, nếu ngươi để Cho Cao Thúy Lan thành tiên thì sợi chỉ nhân duyên này sẽ ngưng tụ lại lần nữa, nhưng chuyện đó chưa biết là phúc hay họa cho Thiên Bồng.”
“Sợi chỉ nhân duyên đứt lìa có nghĩa là Thiên Bồng đã hiểu thấu tình kiếp sao?
"Hoàn toàn ngược lại, sợi chỉ nhân duyên đứt có nghĩa là Thiên Bồng lựa chọn trốn tránh, tình kiếp sẽ trở thành vách tường mà hắn khó có thể vượt qua, cũng sẽ trở thành điểm yếu về sau của hắn.
Bây giờ, ngươi định làm gì?"
Bạch Cẩm vuốt cằm trầm tư: "Chuyện này thì ta còn phải thương lượng cùng Huyền Đô, xem hắn tính sao với Thiên Bồng.”
Nguyệt Lão nương nương cười hỏi: "Nếu là ngươi thì sao? Ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực ngang nhiên: "Tự nhiên là dũng cảm tiến về phía trước, dũng cảm tiếp nhận khiêu chiến.”
"Nếu tình kiếp không chỉ có một người thì sao? Ngươi nên lựa chọn như thế nào?"
Bạch Cẩm sửng sốt một chút, đương nhiên nói: "Trẻ con mới lựa chọn, ta là người lớn, người lớn thì muốn hết.”
Sắc mặt Nguyệt Lão nương nương tối sầm lại, nàng vung ống tay áo lên quát: "Cút!"
"Á" Bạch Cẩm kêu thảm, xoay tròn phóng lên trời rồi biến mất trong tinh vực sâu thẳm.
"Đát Kỷ!"
Đát Kỷ từ trong thần điện bay tới, cung kính hành lễ với nàng: "Nương nương!"
Nguyệt Lão nương nương bình tĩnh nói: "Gia cố sợi chỉ nhân duyên giữa Thiên Bồng và Cao Thúy Lan, quan sát mọi thay đổi của nó cho ta.”
“Vâng!” Đát Kỷ cung kính đáp một tiếng.
"Rồi cắt đứt tất cả nhân duyên của Bạch Cẩm cho ta.”
Đát Kỷ ngẩng đầu mờ mịt nhìn Nguyệt lão, nàng không nén nổi tò mò mà hỏi: "Nương nương, tất cả đều cắt hết ạ? Đó chính là Câu Trần Đại Đế.”
“Cứ cắt hết cho ta!”
“Vâng!” Đát Kỷ cung kính đáp lời.
...
Trên một con đường rộng lớn, Bạch Long Mã chậm rãi kéo theo trên một chiếc xe ngựa hoa mỹ, Tôn Ngộ Không mặc áo choàng của hành giả ngồi trên xe làm người đánh xe, trong xe lót chăn ấm áp, Đường Tam Tạng đang ngồi co trong chăn may quần áo.
Bên cạnh có một cái bếp nhỏ đang đặt ấm trà, ấm trà lục bục sôi trào, phun ra hơi nóng.
Đường Tam Tạng nhìn thấy thế liền gọi với ra: "Ngộ Không, dừng lại đi!"
Tôn Ngộ Không kéo dây cương, xe ngựa ọp ẹp dừng lại.
Đường Tam Tạng đẩy cửa xe, đi ra rồi bị gió thổi cho rùng mình, bên ngoài thật lạnh!
Tôn Ngộ Không gãi tai gãi má hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi làm sao thế?"
Đường Tam Tạng đưa tấm da hổ trong tay cho hắn, mỉm cười nói: "Ngộ Không, hôm nay lạnh thêm rồi, vi sư đích thân dùng da hổ để may cho ngươi một bộ quần áo, ngươi mặc vào thử xem có hợp hay không.”
Tôn Ngộ Không lập tức cảnh giác: "Tiểu hòa thượng, ngươi không hạ chú pháp gì cho lão Tôn ta nữa đấy chứ?"
Đường Tam Tạng tỏ ra đau lòng: "Ngộ Không, sao ngươi có thể nói thầy như vậy?"
Tôn Ngộ Không chỉ vào Niệm Châu trên cổ, cười hà hà: "Ngươi có tiền lệ rồi.”
Đường Tam Tạng ho khan một tiếng, thành khẩn nói: "Ngộ Không, đây là váy da hổ do vi sư vất vả may từng mũi kim cho ngươi, không phải Quan Thế Âm Bồ Tát ban cho, làm sao lại có chú pháp?"
Rồi lại hùng hồn nói tiếp: "Ngộ Không chỉ cần ngươi mặc vào mà thấy có chú pháp thì ngươi cứ niệm Kim Cô Chú để sư phụ chết đi.”
Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tam Tạng chân thành như vậy liền đưa tay nhận lấy váy da hổ, nói: "Vậy lão Tôn sẽ tin ngươi một lần nữa.” Hắn giũ miếng da hổ, một thứ đồ đơn giản có thể nói là khá giống quần áo xuất hiện trước mặt.
Dưới sự chỉ đạo của Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không uốn éo mặc váy da hổ, một chiếc đai cũng bằng hổ vòng qua vai, một chiếc áo da hổ đơn sơ mặc trên người, trên đó còn có vết vá.
Đường Tam Tạng quan tâm hỏi: "Ngộ Không, thấy ấm chứ?"
Tôn Ngộ Không ấm áp từ tận đáy lòng, tuy rằng tiểu hòa thượng này bướng bỉnh một chút nhưng cũng đối xử tốt với lão Tôn, nay còn tự tay may áo da hổ tặng cho lão Tôn liền cười vui vẻ: "Ấm áp, ấm áp, không thì tiểu hòa thượng, ngươi lấy lại mà mặc đi! lão Tôn ta không sợ nóng lạnh.”
"Không cần, không cần, đây là thứ vi sư tự tay may cho ngươi, là thứ đại biểu cho tấm lòng của vi sư.
Hơn nữa vi sư còn có một chiếc áo da hổ nữa.”
Nói xong, Đường Tam Tạng lôi một cái bọc từ trong thùng xe ra, mở bọc ra để lộ những vằn hổ bên trong, rồi giới thiệu: "Lúc vi sư ra khỏi Song Xoa Lĩnh, Trấn Sơn Thái Bảo Lưu Bá Khâm đã tặng cho ta cái này.
Con hổ đó cũng do vi sư đánh chết, da hổ được Thái Bảo phu nhân làm thành một bộ y phục, miễn cưỡng cũng có thể tránh lạnh.”
Đường Tam Tạng mở hổ y ra, quay người mặc lên. Y phục da hổ dài đến gót chân, hoa văn da hổ trơn nhẵn, đầu hổ còn làm thành mũ trùm đầu, mặc lên người trông vô cùng uy phong.
Nụ cười trên mặt Tôn Ngộ Không cứng lại, nhìn bộ y phục da hổ đẹp đẽ sang trọng trên người Đường Tam Tạng, rồi lại nhìn chiếc váy da hổ nhăn nhúm trên người mình. Nếu như phải so sánh thì hiện tại Đường Tam Tạng chính là một yêu vương dũng mãnh, còn Tôn Ngộ Không chỉ là một tên tiểu lâu la, lão lừa trọc trả lại sự cảm động cho ta.
Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Đầu trọc, tại sao y phục da hổ của chúng ta lại khác nhau nhiều như vậy?”