Đường Tam Tạng nghiêm mặt nói: "Ngộ Không, áo da của vi sư trông thì sang trọng hơn, nhưng sang trọng chỉ là vẻ bề ngoài, bản thân nó không hề có ý nghĩa.
Mặc dù áo da hổ của ngươi có thể trông hơi nhỏ, hơi rách và hơi chắp vá nhưng nó lại chứa đựng tình nghĩa sâu nặng của vi sư và ngươi, giá trị của nó là vô giá.”
"Đến đây đi tiểu hoà thượng, chúng ta đổi đi.”
Đường Tam Tạng lập tức xoay người bước vào trong xe ngựa, ho khan một tiếng vội vàng nói: "Ngộ Không, đến giờ lên đường rồi.”
Tôn Ngộ Không hừ lạnh hai tiếng, ngồi lên khung xe dùng roi đánh mạnh hô: "Giá!”
Bạch Long Mã trợn tròn mắt, chết tiệt, ngươi đánh ta làm gì? Sau đó chạy nhanh ra ngoài.
"Đường Tam Tạng, xin dừng bước!” Một tiếng hét đột nhiên truyền xuống từ trên trời.
Xe ngựa đột ngột dừng lại, Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lên trời, Đường Tam Tạng cũng thò đầu ra khỏi xe ngựa tò mò nhìn lên trời, ai đang gọi ta vậy?
Một đám mây trắng từ từ đáp xuống, đứng trên đám mây trắng là hai vị tiên thần trẻ tuổi mặc đồng phục của ngân hàng, lần lượt là một nam và một nữ.
Tôn Ngộ Không vô thức co người lại, chủ nợ đến rồi.
Đám mây trắng đáp xuống trước xe ngựa, tan thành một lớp sương mù rồi tản đi, hai vị tiên thần thì chặn đường trước xe ngựa.
Đường Tam Tạng đẩy cửa xe ngựa bước ra, chắp tay cung kính hành lễ, cười nói: "Bần tăng Đường Tam Tạng diện kiến hai vị tiên thần. Không biết hai vị tiên thần chặn đường bần tăng là có chuyện gì?”
Nam tiên chắp tay hành lễ nói: "Tử Kỳ của ngân hàng Tam Giới diện kiến Thánh Tăng!”
Nữ thần cũng chắp tay hành lễ, lanh lảnh nói: "Ngọc Sa của ngân hàng Tam Giới diện kiến Thánh Tăng.”
Đường Tam Tạng khó hiểu hỏi: "Tại sao hai vị tiên gia lại chặn đường của bần tăng?”
Tử Kỳ cười nói: "Thánh Tăng, bọn ta là người phụ trách nghiệp vụ của ngân hàng. Thời gian ba tháng đã trôi qua, ngươi cần phải trả nợ.”
"Trả nợ?”
"Là tiền ngươi nợ ngân hàng, thời hạn đã đến, nhưng ngươi lại không trả nợ. Trụ sở bảo bọn ta tới hỏi, ngươi có gặp phải rắc rối gì không?”
Lúc này Đường Tam Tạng đột nhiên nhận ra, khoảng thời gian này mình đã tiêu xài quá thoải mái, nhưng số tiền hắn nợ thì thực sự vẫn chưa được trả xong. Hắn nhìn về phía Tôn Ngộ Không giống như đang cầu cứu, ngươi nói hàng yêu trừ ma sẽ kiếm được công đức, đâu hết rồi?
Tôn Ngộ Không ngửa đầu nhìn lên trời, trong miệng thì huýt sáo, đừng quản chuyện của lão Tôn ta, số tiền lão Tôn ta nợ đã được gán nợ bằng tiền lương của một vạn năm sau rồi.
Đường Tam Tạng nở nụ cười, thành khẩn nói: "Nhị vị tiên thần, chỗ ta thực sự có chút khó khăn. Các ngươi có thể thư thả mấy ngày được không?”
"Xin hỏi là khó khăn gì vậy? Ngân hàng chúng ta có thể giải quyết giúp.”
Đường Tam Tạng khó xử nói: "Bọn ta chưa gặp được yêu quái đại ác, nên hiện tại không có tiền.”
Tử Kỳ cười nói: "Thánh tăng thực biết nói đùa, nhìn ngươi ăn mặc không giống như người không có tiền, có tiền thì mau giao ra đi! Đừng làm khó bọn ta!”
Đường Tam Tạng cúi đầu nhìn chiếc áo da hổ sang trọng trên người, nhanh chóng cởi y phục xuống, một cơn gió lạnh thổi qua làm hắn lạnh hết cả người, hắn đưa nó ra nói: "Bộ y phục này, các ngươi thích thì cứ lấy.”
"Thánh tăng, ngươi đừng đùa nữa.”
"Bần tăng không đùa.”
Tử Kỳ và Ngọc Sa nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra vẻ khó xử trong mắt đối phương.
Ngọc Sa nói: "Không biết ngươi có thể cho bọn ta kiểm tra một chút được không?”
Đường Tam Tạng gật đầu lia lịa nói: "Có thể, cứ kiểm tra thoải mái, nếu kiếm được tiền thì các ngươi có thể lấy hết.”
Ngọc Sa lấy một khối ngọc thạch ra, trong ngọc thạch có hoa văn giống như con mắt. Con mắt đó đột nhiên sáng lên, bắn ra một tấm màn sáng bao phủ Đường Tam Tạng. Trong ánh sáng, trên người Đường Tam Tạng hiện lên những chấm màu vàng, trên ngọc thạch cũng hiện lên con số sáu mươi.
Con mắt nhắm lại, Ngọc Sa cau mày nói: "Trên người hắn chỉ có sáu mươi Công Đức Kim Tiền, không đáng để nhắc tới.”
"Chuyện này...” Tử Kỳ có chút khó xử.
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh không nhịn được thốt lên: "Sư phụ, ngươi không có công đức, không phải còn có bảo vật sao? Trước tiên cứ thế chấp bảo vật cho ngân hàng, sau đó chuộc lại là được.”
"Ngộ Không đừng ăn nói lung tung, vi sư làm gì có bảo vật?”
Tôn Ngộ Không lập tức trở mình đứng dậy, lấy từ trong xe ngựa ra một cái bọc, vừa mở bọc thì một ánh sáng lập tức chiếu xạ, chiếc áo sa bằng gấm xuất hiện ở trong đó.
Tôn Ngộ Không lấy áo cà sa ra trải rộng, hồng quang vờn quanh, hương thơm xông vào mũi, ánh vàng tản mát khắp nơi.
Tôn Ngộ Không khoe khoang nói: "Ha ha, các ngươi thấy bảo vật này thế nào?”
Trên pháp bảo có muôn vàn viên minh châu tinh xảo và hàng ngàn Phật bảo hiếm lạ. Râu rồng trên dưới được thêu sặc sỡ, đường viền bằng gấm trải dài khắp áo. Yêu ma quỷ quái sẽ bị tiêu diệt từ đây, người mặc sẽ tiễn yêu ma về hoàng tuyền. Áo được thiên tiên tự tay làm ra, không phải chân tăng sẽ không dám mặc.
Đôi mắt Ngọc Sa sáng lên, tán thưởng nói: "Bảo vật tốt!”
Tử Kỳ cũng nói: "Đây là linh bảo, đủ để trả lại tiền nợ. Không biết ngươi có muốn bán bảo vật này cho ngân hàng không?”
Đường Tam Tạng vội nói: "Ngộ Không, bảo vật này là Bồ Tát ban tặng, sao có thể dễ dàng bán cho người khác?”
"Haizzz, sư phụ, ngươi nói vậy là sai rồi. Vàng bạc, tài vụ đều là vật ngoài thân, sống không mang theo, chết cũng không mang theo, không cần phải xem trọng như vậy.
Cho dù có bán chiếc áo cà sa này, Bồ Tát biết được cũng sẽ chỉ cười khẽ, bảo là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiểu tiên tử, mau lại kiểm tra một chút, bảo vật này đáng giá bao nhiêu?”
Tôn Ngộ Không vẫy tay với Ngọc Sa.