Ngọc Sa dùng pháp khí Chung Đoan của mình kiểm tra áo cà sa, Chung Đoan bắn ra một tấm màn sáng bao phủ chiếc áo, một giọng nói phát ra từ đó: "Trùng ăn chuột gặm, vải áo đã sờn, chỉ là một chiếc áo cà sa rách nát, giá thu hồi là hai ngàn Công Đức Kim Tiền.”
Đường Tam Tạng quay đầu nhìn về phía áo cà sa sáng chói, kinh ngạc nói: "Làm gì có trùng ăn chuột gặm?”
Tử Kỳ cười nói: "Trưởng lão, tuy rằng cách nói này có hơi cường điệu, nhưng áo cà sa của ngươi đã cũ rồi, đương nhiên sẽ bị giảm giá rất nhiều, không bằng như thế này đi!
Ta sẽ cho ngươi giá hữu nghị trong nội bộ, hai ngàn một trăm Công Đức Kim Tiền thế nào?”
"Bần tăng còn chưa mặc chiếc áo cà sa này, sao có thể cũ được? Hay là ngươi kiểm tra lại xem?”
Tử Kỳ cười nói: "Trưởng lão, theo ta thấy thì chiếc áo cà sa này từ khi làm ra đã qua tay ít nhất năm người. Tuy bên ngoài trông sáng đẹp như mới, nhưng bên trong lại nhiễm khí tức của ít nhất năm người.
Loại bảo vật qua tay nhiều người như vậy, bình thường sẽ không ai muốn nhận. Sau khi bọn ta mua về, còn phải mời luyện khí đại sư đến luyện chế lại, có thể nói là vô cùng phiền phức, tốn rất nhiều thời gian và tâm sức.”
Đường Tam Tạng vô thức gật đầu, hắn biết đồ cũ bán đi sẽ phải giảm giá, nhưng không ngờ chiếc áo cà sa này đã qua tay năm người, hắn hoàn toàn không nhìn ra! Hóa ra thứ Bồ Tát trao cho bần tăng cũng chỉ là đồ cũ mà Phật Giáo không dùng nữa.
Đường Tam Tạng quay đầu nhìn Tôn Ngộ Không hỏi: "Ngộ Không, ngươi thấy thế nào?”
"Bán thì đương nhiên phải bán rồi, bán xong sẽ có tiền trả nợ, có khi còn thừa lại một chút, tiện cả đôi đường.” Tôn Ngộ Không ở bên cạnh không ngừng xúi giục.
Đường Tam Tạng nhỏ giọng hỏi: "Ngộ Không, nếu như không trả nợ thì thế nào?”
"Khà khà, kẻ không trả nợ lúc trước vẫn đang phải chịu cực hình của Thiên Ngục đấy!”
Đường Tam Tạng không nhịn được rùng mình, bị tống vào Thiên Ngục? Bần tăng còn phải đến Tây Thiên thỉnh kinh, sao có thể bị tống vào Thiên Ngục? Chắc chắn Bồ Tát sẽ tha thứ cho ta!
Hắn chắp tay cung kính hành lễ nói: "Làm phiền hai vị thượng tiên thu chiếc áo cà sa này về.”
Ngọc Sa mỉm cười bước tới lấy chiếc áo cà sa từ tay Tôn Ngộ Không.
"Ting, đã nhận hai ngàn một trăm Công Đức Kim Tiền.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ trong y phục của Đường Tam Tạng.
Tử Kỳ ôm quyền hành lễ, cười nói: "Trưởng lão, ngươi có thể đến Tam Giới Thương Thành giải quyết chuyện trả nợ. Chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, vậy cáo từ.”
Ngọc Sa cũng chắp tay hành lễ, nhẹ giọng nói: "Cáo từ!”
Hai người đạp mây trắng bay về phía Thiên Đình.
Đường Tam Tạng đứng trong gió lạnh thở dài một tiếng.
Tôn Ngộ Không cười nói: "Tiểu hoà thượng, ngươi có tiền, sao lại thở dài?”
"Áo cà sa của vi sư!”
"Đồ ngoài thân vẫn là đồ ngoài thân, không cần để ý! Mau vào xe, tiếp tục lên đường thôi.”
Đường Tam Tạng leo lên xe ngựa, chui vào trong chăn, vẫn là trong này ấm hơn. Vậy mà Bồ tát còn muốn ta cưỡi ngựa, làm vậy chẳng phải là muốn cái mạng già này của bần tăng sao? Cách một trăm tám mươi ngàn dặm, trên đời này không ai có thể cưỡi ngựa đến Linh Sơn.
Đường Tam Tạng mở Tam Giới Thương Thành của mình ra, đi vào hậu đài nhấp vào trả nợ.
"Ting, ngươi đã trả một ngàn Công Đức Kim Tiền, ba Huyền Hoàng Kim Tiền và năm trăm Tử Kim Tiền.
Ngân hàng Tam Giới nhắc nhở ngươi, có vay có trả thì vay lại sẽ không khó. Chúc ngươi có cuộc sống vui vẻ, lên đường thuận lợi.”
Đường Tam Tạng nhìn số dư trên điện thoại của mình, vẫn còn hơn một ngàn Công Đức Kim Tiền. Cũng nhờ chuyện vay tiền lần này, hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải kiếm tiền.
Đường Tam Tạng lớn tiếng gọi: "Ngộ Không, tất cả yêu ma hại người mà ngươi nói tới từ đâu vậy? Khi nào thì chúng ta mới gặp được?”
"Tiểu hoà thượng, ngươi đừng vội! Khi nào nên gặp thì tự nhiên sẽ gặp. Sao chúng ta không làm bảng hiệu hàng yêu diệt ma nhỉ?”
Đường Tam Tạng nghi ngờ hỏi: "Để làm gì?”
"Lúc trước lão Tôn ta đi chu du tứ phương, đã từng gặp một vài thuật sĩ du hành, bọn hắn đều mang theo một tấm bảng, có bói toán, có phong thủy, có cả xem tình duyên nữa.
Lão Tôn thiết nghĩ hoà thượng du hành và thuật sĩ du hành cũng tương tự nhau.”
"Được, vậy thì cứ làm như lời Ngộ Không ngươi nói.”
Tay Tôn Ngộ Không ghé đến gần tai, Kim Cô Bổng trong tay đột nhiên hoá dài, hắn thổi một hơi vào Kim Cô Bổng nói: "Biến!”
Kim Côn Bổng lập tức xoay tròn bay ra, hóa thành một cây cờ dài ở trong không trung, cắm trên đầu xe ngựa, trên cây cờ dài có viết: Hàng yêu trừ ma thần tiên pháp, siêu độ oan hồn Phật Giáo pháp. Cờ đón gió tung bay.
Bạch Long Mã đi trên con đường gồ ghề, không bao lâu sau đã nhìn thấy trước mặt có một bóng người cầm mộc trượng đang đi chậm rãi.
Người đi đường vô tình nhìn thấy xe ngựa, hai mắt lập tức sáng lên, vẫy tay kích động hét: "Pháp sư, pháp sư!”
"Ya!” Xe ngựa dừng lại.
Tôn Ngộ Không mặc áo ngoài cọc tay làm bằng da hổ, cười quái dị nói: "Này, sao ngươi lại cản đường lão Tôn ta?”
Thanh niên kinh hãi thốt lên: "Yêu quái, yêu quái!” Hắn lập tức lùi về phía sau, dưới chân ‘soạt’ một tiếng liền ngã xuống đất, luống cuống tay chân lùi về phía sau.
"Yêu quái, yêu quái đừng ăn ta! Ta đã ba mươi ngày không tắm.”
"Lão Tôn ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, không phải yêu quái!”
"Ngộ Không, ngươi đừng dọa hắn.”
Đường Tam Tạng đi xuống từ trên xe, hắn mặc đại y da hổ uy phong lẫm liệt giống hệt như một tướng cướp.
Thanh niên trên mặt đất trợn tròn mắt, sợ hãi ngất đi.