Đường Tam Tạng lập tức ngây người, sau đó mới hoàn hồn lại trách móc nói: "Ngộ Không, ngươi xem ngươi dọa hắn ngất đi rồi kìa.”
"Này, tiểu hoàng thượng, lão Tôn ta lại thấy là ngươi doạ hắn ngất thì có.”
"Nói bậy, vi sư từ trên xuống dưới toát ra khí chất từ bi hoà ái. Mau đỡ hắn lên xe, cẩn thận nằm đất bị lạnh.”
Tôn Ngộ Không nhảy xuống xe ngựa, một tay đỡ lấy người thanh niên nằm trên mặt đất, nhấc bổng hắn lên, đưa vào trong xe ngựa.
Một lúc sau, người thanh niên yếu ớt tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn thấy hai tên mặc áo da hổ, trong lòng lập tức run lên, quay người quỳ xuống dập đầu, hoảng sợ nói: "Tha mạng, đại vương tha mạng! Tiểu nhân trên có người già dưới có trẻ nhỏ, xin đại vương tha cho một mạng.” Đường Tam Tạng vội vàng tiến lên giải thích: "Thí chủ đừng hoảng sợ, bọn ta không phải người xấu!”
Tôn Ngộ Không ngồi xổm bên cạnh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, bọn ta không phải người xấu.”
Thanh niên trợn trắng hai mắt, lại có cảm giác muốn ngất đi.
Sau một hồi phí sức giải thích, cuối cùng người thanh niên cũng đã chấp nhận rằng hai người không phải là quái vật, cũng không phải là cường đạo trộm nhà cướp của, mà là hai vị pháp sư.
"Này, vừa rồi ngươi cản đường lão Tôn ta là có chuyện gì?”
Thanh niên cúi đầu thở dài nói: "Tiểu nhân tên là Cao Tài, là người hầu của Cao viên ngoại của Cao Lão Trang. Chỉ vì yêu quái nhìn trúng dung mạo của nữ nhi viên ngoại nhà ta nên đã chiếm đoạt nàng, làm nữ tế trong Cao viên ngoại nhà ta được tròn ba năm.
Thái công nhà ta không hài lòng, nói rằng nữ nhi dụ dỗ yêu tinh không phải là kế lâu dài. Một là sẽ phá hoại gia môn, hai là các thân gia sẽ không qua lại nữa, nên muốn đuổi yêu tinh đi.
Yêu tinh kia sẵn sàng rời đi, nhưng nữ nhi phải bị nhốt trong hậu trạch của hắn, trong vòng nửa năm không được thả ra để gặp người nhà.
Thái công đưa ta hai đồng bạc bảo ta đi mời pháp sư đến bắt tên yêu quái kia.
Ta lập tức lên đường, liên tục mời ba bốn người, tất cả đều là hòa thượng vô dụng, đạo sĩ ăn hại, không thể hàng phục được tên yêu tinh đó.
Thái công mắng ta một trận, nói ta vô tích sự, sau đó lại cho ta thêm năm đồng bạc nữa, bảo ta mời pháp sư giỏi đến đây.
Vừa rồi ta đang đi trên đường, nhìn thấy ở đây có hào quang phát ra, lập tức quay đầu đi tới. Nhìn thấy trên xe ngựa treo cờ dài, thiết nghĩ đã gặp được một vị pháp sư có pháp lực cao thâm nên mới dám xông lên trước chặn đường.”
Tôn Ngộ Không cười ha hả nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi thấy lão Tôn ta đây nói quá chuẩn đúng không! Chiêu này chỉ vừa đánh ra thế mà đã có khách tới cửa rồi không phải sao?"
Đường Tam Tạng cũng nở nụ cười trên mặt, yêu quái đều là tiền đó! Dịu dàng hỏi: "Không biết là yêu quái kia đã làm chuyện ác gì? Tên đó có từng ăn thịt uống máu người hay là hại đến tính mạng con người không?"
Cao Tài lắc đầu nói: "Không có mấy chuyện đó đâu, sau khi con yêu quái này đến, Cao Gia Trang chúng ta hàng năm mưa thuận gió hòa, hổ báo ở trong rừng cũng chưa từng xuống núi, vậy nên đã phồn thịnh hơn trước kia tận mấy lần."
Đường Tam Tạng ghé tới bên cạnh Tôn Ngộ Không thì thầm: "Ngộ Không, yêu quái này có tội ác tày trời không? Có giá trị công đức bao nhiêu?"
Tôn Ngộ Không do dự một hồi, trả lời: "Chuyện này lão Tôn ta đây cũng chưa có kinh nghiệm."
"Theo như bần tăng thấy, cưỡng đoạt dân nữ đương nhiên là tội ác tày trời, còn là tội cao ngất trời, Ngộ Không, ngươi nói có đúng không?"
Cai Tài mong chờ hỏi: "Hai vị pháp sư này, hai người có thể bắt tên yêu quái kia được không?"
Tôn Ngộ Không vỗ ngực nói: "Cứ tin vào lão Tôn ta đây."
"Ngộ Không, bây giờ xuất phát đến Cao Gia Trang đi!"
"Tiểu tử đi trước, dẫn đường!"
Cao Tài mừng rỡ kêu lên: "Được thôi!" Rồi hắn vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài.
...
Bên kia, ở trong Thiên Đình, Cô Lương nhảy vào Điểu Sào, tâm đắc khoe khoang nói lớn: "Sư huynh, ta vừa lấy được một bảo vật."
Bạch Cẩm nằm trên võng buộc dưới bóng cây, lười biếng hỏi: "Bảo vật gì?"
Cô Lương chạy đến bên cạnh Bạch Cẩm, ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bưng đĩa trái cây trên bàn đặt trên đùi, cười nói: "Cẩm Lan Cà Sa của Đường Tam Tạng, hắn nợ tiền không trả cho nên bán Cẩm Lan Cà Sa có hai ngàn một trăm Công Đức Kim Tiền cho ta."
Đột nhiên Bạch Cẩm mở mắt ra, ngạc nhiên hỏi: "Hai ngàn một trăm Công Đức Kim Tiền? Ngươi keo cũng vừa vừa phải phải chứ?"
Cô Lương cầm một quả trái cây cho vào miệng mình, vừa nhai vừa bĩu môi lẩm bẩm: "Chẳng phải đây là do sư huynh nói sao? Nếu thấy khách hàng không biết mặt hàng đó có giá trị ra sao thì có thể ép giá cho thích hợp."
"Nhưng đây là Bát Bảo Cà Sa do Đa Bảo Như Lai Phật Tổ thu kỳ trân dị bảo ở Linh Sơn luyện ra đấy, chiếc áo này là một trong các Linh Bảo hiếm thấy có công dụng hộ thân, tuy chỉ là hộ thân nhưng uy lực của nó cũng không yếu hơn Tiên Thiên.
Áo Cà Sa kia được rất nhiều kỳ trân dị bảo bao quanh bên ngoài, trên đó có Như Ý Châu, Tị Phong Châu và các loại trân châu, mã não, san hô, Dạ Minh Châu, còn có xá lợi tử của các bậc Thánh hiền ở Phật môn, chỉ cần một viên Tị Phong Châu đã hơn hai ngàn Công Đức Kim Tiền rồi, mà cả Linh Sơn này chỉ có mỗi mình Linh Long Bồ Tát là có duy nhất một viên."
Ánh mắt Cô Lương sáng lên, đương nhiên càng quý thì càng tốt! Nàng mừng rỡ nói: "Sư huynh, có phải ta phát tài rồi không?"