Bạch Cẩm liếc mắt nhìn Cô Lương, nói: "Pháp bảo này quá quý, ngươi giữ trong tay mãi sẽ không được, như thế này đi! Sư huynh ta đây vất vả một chút, trả một vạn Công Đức Kim Tiền lấy nó để tránh sau này ngươi lại bị các đại thần Phật Giáo đến làm phiền."
Vẻ mặt của Cô Lương tươi cười, kéo cánh tay của Bạch Cẩm làm nũng: "Sư huynh, nếu đó là pháp bảo quý giá như thế, ngài ra thêm một chút tiền công nữa đi... Người ta cũng nghèo lắm mà..."
Bạch Cẩm không nhịn được bèn rùng mình một trận, lập tức rút cánh tay khỏi tay Cô Lương nói: "Hai vạn, không thể nhiều hơn nữa."
Cô Lương mừng rõ kêu: "Đa tạ sư huynh!" Nàng duỗi tay ra, áo Cà Sa rực rỡ chói lóa xuất hiện trên tay, trong lòng còn âm thầm đắc ý, đúng là A Tu dạy không sai chút nào, nữ hài tử phải biết làm nũng, nữ hài tử mà thích làm nũng thì vận khí không bao giờ xấu.
Bạch Cảm nhận lấy áo Cà Sa rồi nói: "Ngươi đi về trước đi... Ta còn có việc phải làm."
Cô Lương cười hì hì nói: "Sư huynh, ngày sau chúng ta gặp lại nha!" Nàng bưng một cái mâm hoa quả vội vàng rời đi, nhưng chạy chưa được hai bước thì chợt dừng chân, xoay người lại gọi lớn: "Sư huynh, đừng có quên chuyển tiền cho ta đấy!"
"Biết rồi!"
Cô Lương cảm thấy hài lòng rồi mới rời đi.
Bạch Cẩm thoáng rùng mình, thầm nói: "Học dáng vẻ kệch cỡm của ai không biết, đúng là đáng sợ, lực sát thương quá mạnh."
Hắn vung tay lên, cà sa sột soạt bay ra, mở rộng lơ lửng giữa không trung, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Từ khi Đa Bảo sư huynh tới Phật Giáo, càng ngày càng thích mấy thiết kế sáng bóng này! Đúng là chọc mù mắt ta mà."
Hai mắt Bạch Cẩm hiện lên Kim Tiền, đại đạo thần thông tiền nhãn có thể nhìn thấu thực hư, phá giả thành thật, truy bản tố nguyên.
Phía trên cà sa hiển lộ từng đạo cấm chế, mỗi đạo cấm chế đều do Phạn văn tạo thành, tràn đầy huyền diệu. Có khoảng tám mươi mốt tầng cấm chế, có thể nói là thượng phẩm khó có được trong số các Hậu Thiên Linh Bảo.
Bạch Cầm sờ sờ cằm nói: "Ta không biết cấm chế này của Phật Giáo!"
Trong đầu Bạch Cẩm lập tức xuất hiện hàng loạt cách loại bỏ cấm chế.
Cách thứ nhất là đi tìm Đại sư bá.
Cách thứ hai là đi tìm Nhị sư bá.
Cách thứ ba là đi tìm sư phụ.
Cách thứ tư là đi tìm Nữ Oa nương nương.
Cách thứ năm là đi tìm Bình Tâm nương nương.
Không có quá nhiều cách loại bỏ cấm chế, nhưng Bạch Cẩm ta là loại người gặp chuyện gì cũng chỉ biết ôm đùi người khác, không biết cố gắng hay sao? Sư phụ nói rất đúng, phải tự mình đổ mồ hôi, tự mình ăn cơm, tự mình tu luyện cho chính mình. Dựa vào trời, dựa vào đất, dựa vào huynh đệ không được xem là hảo hán!
Bốp! Bạch Cẩm búng tay một cái, Công Đức Khánh Vân hoa lệ xuất hiện trên đỉnh đầu. Công Đức Khánh Vân này dày nặng hơn trước, mỗi ngày đều tạo ra một viên đá công đức. Mà núi công đức lại có thêm một tia hào quang, toàn bộ đều nhờ Thương Thành kiếm được từ tam giới.
"Cho mời Thiên đạo, hiến tế!"
Một viên đá công đức dâng lên, hóa thành một tế đàn nhỏ, tế đàn cháy hừng hực, một tia khí tức Thiên đạo uy nghiêm hùng vĩ buông xuống.
Ầm ầm! Cấm chế trên Cẩm Lan Cà Sa lần lượt vỡ tan, hô hấp của tám mươi mốt đạo cấm chế dần biến mất mà không hề giữ lấy một hơi thở.
Bạch Cầm gập ngón tay vào, mặt mỉm cười, hiệu suất làm việc của Thiên đạo không tệ, có thưởng!
Một khối đá công đức lớn bay ra, hóa thành tế đàn hiến tế giữa không trung, sau đó thanh âm thanh thúy dần biến mất trong đạo vận của Thiên đạo.
Sau khi phá vỡ cấm chế, Cẩm Lan Cà Sa hoàn toàn bộc lộ uy năng, toàn bộ Điểu Sào lập tức trở thành Phật Quốc.
Từng đóa Kim Liên hình thành từ hư không, đong đưa tỏa sáng.
"Grao…" Trong tiếng long gầm, từng đạo hư ảnh Kim Long bay lên.
"Céc…" Đại bàng giương cánh bay lượn dưới chân trời, trên đầu đội một vầng hào quang.
Bảy hư ảnh Phật Đà hiện lên bên cạnh Cẩm Lan Cà Sa, ngồi xếp bằng trên Kim Liên cung kính thờ phụng, kinh vân trôi nổi giữa không trung, từng viên Minh Châu sáng lấp lánh.
Dường như Cẩm Lan Cà Sa đã hóa thành chúa tể của một phương thế giới, Phật quang lập lòe, chúng Phật đều tôn sùng.
Bạch Cẩm uể oải nói: "Cho dù là chủ nhân của ngươi cũng không dám càn rỡ ở đây như thế!"
Vù! Phía trên Cẩm Lan Cà Sa xuất hiện từng chữ ‘Vạn’, trấn áp Bạch Cẩm.
Hai chữ 'Điểu Sào' bên ngoài cung điện sáng lên. Rầm rầm rầm! Đại bàng gãy cánh, Kim Long rơi xuống, Liên Hoa nát bấy, hư ảnh thất Phật cũng nổ tung.
Thế giới Phật Quốc thần thánh biến mất, Điểu Sào trở lại như cũ, Cẩm Lan Cà Sa giống như một mảnh vải rách nằm rạp trên mặt đất, chợt phập phồng theo một cơn gió thổi qua.
Như Lai Phật Tổ đột nhiên nói: "A Y Nạp Phạt, trở về.”
Một đóa Kim Liên bất ngờ xuất hiện trong đại điện, Kim Liên chậm rãi mở rộng, A Y Nạp Phạt đã rời đi lúc này đang đứng ở trong Kim Liên.
A Y Nạp Phạt vội vàng rời khỏi Kim Liên, chắp hai tay cung kính nói: "Đệ tử đã tới, không biết người có gì phân phó?”
Như Lai Phật Tổ hỏi: "Ngươi đã truyền lệnh của ta xuống chưa?”
"Khởi bẩm Phật Tổ, đệ tử vẫn chưa đến Tịch Diệt Thiên.” A Y Nạp Phạt cung kính đứng phía dưới.
Giọng nói to lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Trời cao có đức hiếu sinh, mặc dù Câu Trần Đại Đế ở phương Đông là người sai trước, nhưng vì thiên hạ chúng sinh, ta sẽ không khinh khởi binh qua, tạm thời bỏ qua chuyện này, không truyền pháp chỉ nữa.”
A Y Nạp Phạt vui mừng nói: "Đức Phật từ bi!”