Cao Thúy Lan bay lên không trung, nhào lộn đáp lên một cây đại thụ, vừa phóng mị nhãn vừa thỏ thẻ trách móc: "Phu quân, sao ngươi lại quẳng ta đi? Không sợ thiếp thân té à?"
Trong lúc chạy trốn, Trư Cương Liệp còn ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy áo choàng của đại đội tư pháp bay phấp phới sau lưng Cao Thúy Lan. Hắn dừng bước, giận dữ gào lên: "Ngươi là vị nào trong nhóm Tư Pháp Thiên Thần? Dương Giao, Dương Tiễn, Ngao Bính hay là Na Tra? Vì sao lại trêu đùa lão Trư ta?"
"He he, đương nhiên là Tôn gia gia của ngươi!" Cao Thúy Lan vuốt mặt, lập tức khôi phục nguyên hình, mặt lông miệng vẩu, hai mắt lấp lóe kim quang trong đêm tối.
Trư Cương Liệp thốt lên đầy kinh ngạc: "Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không? Ngươi trở thành Tư Pháp Thiên Thần từ khi nào thế?"
"Lão Tôn ta vừa thoát khỏi vây khốn đã trở thành Tư Pháp Thiên Thần, tên yêu quái nhà ngươi có lai lịch gì mà lại biết danh hiệu của lão Tôn ta? Lại còn biết đám Tư Pháp Thiên Thần Dương Giao?"
Trư Cương Liệp chìa tay, một cây Cửu Xỉ Đinh Ba ngưng hiện trong tay hắn. Hắn phóng lên tảng đá to, vừa nhìn Tôn Ngộ Không vừa phẫn nộ hét lớn: "Tề Thiên Đại Thánh ngươi được lắm, dám trêu đùa ta. Ngươi muốn biết lai lịch của lão Trư ta thì hãy nghe cho kỹ đây.
Từ nhỏ sinh ra vốn vụng về.
Ưa nhàn lười biếng chẳng làm chi.
Không thích tu tâm cùng dưỡng tính.
Hỗn độn, ngu si sống thỏa thuê.
Bỗng hôm nhàn nhã gặp chân tiên.
Hay dở đường tu, kể chuyện liền.
Khuyên hãy quay đầu, đừng trụy lạc.
Thương sinh thì sẽ chịu oan khiên.
...
Ngọc Hoàng bày tiệc chư tiên họp.
Khách mời, ai nấy đã chia ngôi.
Sắc phong Nguyên Soái quản Thiên Hà.
Tổng đốc thủy binh ấy chính ta!
...
Chỉ vì say rượu nói ngông cuồng.
Bêu danh Bồ Tát ở Linh Sơn.
...
Phóng sinh đuổi khỏi chốn thiên quan.
Xuống trần lập nghiệp Phúc Lăng Sơn.
Có tội đầu thai làm cửa lợn.
Nên Trư Cương Liệp ấy là tên."
Tôn Ngộ Không chớp mắt, thì ra là Nguyên Soái của Thiên Hà thủy quân hạ phàm, thảo nào biết danh hiệu của lão Tôn ta. Hắn cười khặc khặc quái dị: "Hay cho một tên Thiên Bồng Nguyên Soái nhà ngươi, khi xưa vi phạm Thiên quy trên Thiên Đình, bị đánh xuống trần gian còn không biết hối cải. Hôm nay lão Tôn ta sẽ bắt ngươi đến thiên lao, làm quen với hoàn cảnh ở đó."
"Hừ!" Trư Cương Liệp nhổ nước bọt, xoa tay, cầm chặt Cửu Xỉ Đinh Ba, đồng thời quát: "Tôn Ngộ Không, ngươi đừng chém gió.
Nếu là đám Dương Giao, Dương Tiễn tới thì lão Trư ta còn sợ vài phần. Chứ chỉ một mình hầu tử ngươi thì chưa biết ai thắng ai thua đâu!"
"Được được, đón một gậy của lão Tôn ta trước đã!" Tôn Ngộ Không tấn công Trư Cương Liệp trực diện.
Hành giả mắt trợn sáng choang,
Yêu quái mắt quắc tựa làn hoa ngân.
Một bên mù sắc thổi tung,
Một bên ráng đỏ phừng phừng phun ra.
Khí tuôn đêm tối sáng lòa,
Miệng phun ráng đẹp nở hoa mây mù.
Một gậy sắt, một đinh ba,
Cả hai tài giỏi thật là khó phân.
Một người: Đại Thánh xuống trần,
Một người: Nguyên Soái trầm luân chân trời.
Một bên uy vũ hết thời,
Một bên may mắn gặp người thánh tăng.
Đinh ba ngang dọc như rồng,
Gậy sắt đón đỡ phượng hoàng vờn hoa.
Người nói: ngươi phá duyên ta,
Khác nào giết phụ thân ta hả trời!
Người nói: cưỡng gian nữ hài,
Tội ấy phải trị trọn đời không tha!
Cãi nhau ầm ĩ gần xa,
Đinh ba gậy sắt chạm va liên hồi.
Đánh nhau cho tới sáng trời,
Hai tay yêu quái rụng rời buốt tê.
Tôn Ngộ Không vừa đánh vừa kinh hãi. Yêu quái này có võ nghệ cao cường, không hổ là Thiên Bồng chuyển thế, không ngờ hắn còn có thể đại chiến với lão Tôn ta lâu như vậy.
Kiếp trước Trư Cương Liệp là Thiên Bồng Nguyên Soái, sở hữu thần thông của Nhân Giáo, có bản lĩnh thông thiên triệt địa. Sau khi chuyển thế trùng tu một đời, dù sao thể xác cũng là phàm trư, tư chất kém cỏi, hơn nữa thời gian tu luyện ngắn ngủi, không đủ nền móng, chưa đạt đến trình độ toàn thịnh. Hắn chiến đấu với Tôn Ngộ Không một đêm, hoàn toàn rơi vào thế yếu, cuối cùng chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy.
...
Trời đã sáng rõ, trong trạch viện ở Cao Gia Trang, Cao lão thái quân đi tới đi lui, một đêm không ngủ khiến nét mặt mệt mỏi, cõi lòng nặng nề bất an.
Cao lão phu nhân và Cao Thúy Lan ngồi trong phòng cũng thức trắng cả đêm, vô cùng lo lắng.
Cao lão phu nhân lo lắng chẳng may chọc giận Yêu Vương, hắn trả thù thì phải làm sao?
Cao Thúy Lan thì ngổn ngang trăm mối tơ lòng, vừa muốn cao tăng bắt được Yêu Vương kia, trả lại tự do cho mình, lại vừa không muốn tên yêu quái kia mất mạng. Dù sao thì trong những năm qua, có thể nói hắn đã chăm sóc mình từng li từng tí, mùa đông nấu nước nóng rửa chân cho mình, mùa hè kết băng cho mình giải nóng...
...
Đường Tam Tạng mặc áo khoác da hổ ngồi trong lương đình ở viện tử, thong thả nếm trà. Hắn uống hết tách này đến tách khác, chốc chốc lại buồn đi vệ sinh.
Cao lão thái gia dừng bước, hoảng hốt hỏi: "Cao tăng, quý đệ tử đi cả đêm không về, e là đã gặp chuyện bất trắc."
Cao Thúy Lan và Cao lão phu nhân ở trong phòng cũng căng thẳng siết chặt tay.
Đường Tam Tạng đặt tách trà xuống, khẽ mỉm cười: "Viên ngoại cứ yên tâm, tuy đệ tử của ta ngang bướng, nhưng thật sự có bản lĩnh bất phàm, yêu ma bình thường không phải là đối thủ của hắn."
Cao viên ngoại thở ngắn than dài, nhưng mà nữ tế này của ta không phải yêu ma bình thường! E là xác của hầu tử kia đã lạnh rồi. Hắn đảo mắt một vòng, phải nghĩ cách đuổi tên hòa thượng này đi, không thể để hắn gây sự ở Cao Lão Trang, phá hỏng danh tiếng của Cao Lão Trang ta.