Đường Tam Tạng không kìm được bèn hỏi: "Viên ngoại, ngài nghĩ lại xem tên yêu ma kia còn làm chuyện gì vô pháp vô thiên không?"
Cao viên ngoại ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không có! Ngoại trừ bức hôn nữ nhi của ta, hắn không làm chuyện gì khác."
"Yêu quái kia có cưỡng ép tế phẩm không?"
"Không!"
"Yêu quái kia có sát sinh sát mệnh, đòi uống máu không?"
"Không!"
"Yêu quái kia có thi triển uy năng, rung trời chuyển đất khiến dân chúng lầm than không?"
Cao viên ngoại vẫn lắc đầu: "Cũng không!" Hắn thầm lẩm bẩm trong lòng: Sao mình cứ cảm thấy tên hòa thượng này không có ý tốt thế nhỉ? Lẽ nào Cao Lão Trang chúng ta còn chưa đủ thảm sao?
Đường Tam Tạng cũng hơi tiếc nuối vì đây không phải yêu quái tội ác tày trời, làm hại một phương! Không biết yêu quái cướp dâu đáng giá bao nhiêu, ít nhất cũng phải một vạn Công Đức Kim Tiền nhỉ! Đường Tam Tạng âm thầm suy tính.
Đột nhiên, trên bầu trời có một đám mây trắng bay đến. Tôn Ngộ Không đứng trên mây trắng, trư yêu bị trói tay trói chân đứng bên cạnh.
Bách tính ở Cao Lão Trang cũng nhìn thấy tình huống trên bầu trời. Bọn hắn không hề sợ hãi, trái lại còn ra ngoài chỉ trỏ.
Trong những năm qua, ngày nào Trư Cương Liệp cũng cưỡi gió đến, bách tính ở Cao Gia Trang đã quen nên không sợ nữa.
Tôn Ngộ Không cưỡi mây trắng hạ xuống, mây trắng hóa thành mây mù tan biến.
Đường Tam Tạng vội vàng đứng dậy, mừng rỡ nói: "Ngộ không, ngươi bắt được yêu quái rồi."
Cao viên ngoại cũng sửng sốt, thế mà Tôn Ngộ Không vẫn còn sống? Sau đó, hắn vui mừng ra mặt, vội vàng khen ngợi: "Cao tăng có pháp lực cao cường, thần thông tuyệt vời. Đa tạ cao tăng bắt yêu ma này giúp chúng ta."
Trư Cương Liệp không nhịn được la lối: "Nhạc phụ, lão Trư ta đã nói với ngươi từ lâu, ta không phải yêu ma gì hết."
Cao viên ngoại sợ đến nỗi lùi về sau vài bước. Ngoại hình xấu xí như vậy, không phải là yêu quái thì có thể là thứ gì?
Tôn Ngộ Không đẩy Trư Cương Liệp, nói: "Còn không mau đi bái kiến sư phụ!"
Trư Cương Liệp lảo đảo tiến lên vài bước, quỳ xuống đất bái lạy, cung kính hô: "Sư phụ, đệ tử xin lỗi vì không nghênh đón sớm.
Nếu biết trước sư phụ ở nhà nhạc phụ của ta thì ta đã tới bái tiếp rồi, sao phải chịu nhiều giày vò như vậy?
Đường Tam Tạng luống cuống tay chân, nhìn Tôn Ngộ Không nói: "Ngộ Không, sao hắn lại bái ta?"
Tôn Ngộ Không vừa vò đầu gãi tai vừa cười hềnh hệch: "Yêu quái này là Thiên Bồng Nguyên Soái - Thủy Quân Đại Nguyên Soái của Thiên Đình chuyển thế, cũng được Bồ Tát chỉ điểm phải đưa ngài đến Tây Thiên."
Đường Tam Tạng thốt lên đầy kinh ngạc: "Ngươi là Thiên Bồng Nguyên Soái?"
Hắn vội vàng khom người đỡ Trư Cương Liệp dậy: "Mau đứng dậy đi!"
"Ơ kìa!" Tôn Ngộ Không hỏi với vẻ khó hiểu: "Tiểu hòa thượng, ngươi quen biết Thiên Bồng Nguyên Soái à?"
Đường Tam Tạng gật đầu như giã tỏi: "Không quen, nhưng ta từng nghe uy danh của Thiên Bồng Nguyên Soái." Hắn quở trách: "Ngộ Không còn không mau cởi trói cho Nguyên Soái."
Nét mặt Tôn Ngộ Không cứng đờ, tiểu hòa thượng to gan nhỉ! Hắn quan sát Trư Cương Liệp, con heo này có uy danh gì mà khiến tiểu hòa thượng kêu to gọi nhỏ với lão Tôn ta?
"Không cần làm phiền sư huynh, lão Trư ta tự cởi!"
Trư Cương Liệp đứng dậy, hai tay vùng ra, tức thì dây thừng đứt phựt, rơi xuống đất.
Hắn nhìn vào trong phòng, gọi to: "Nương tử, lão Trư ta đã trở về, mau ra đây mà xem!"
Cao Thúy Lan và Cao phu nhân dắt tay nhau đi ra khỏi phòng.
Trư Cương Liệp vội vàng chạy tới, mặt dày xun xoe lấy lòng.
"Nương tử, một đêm không gặp lão Trư ta nhớ ngươi chết đi được, đánh nhau cũng chẳng có hơi sức."
"Bây giờ ngươi đã bị pháp sư hàng phục, sau này đừng đến làm phiền ta nữa."
"Nương tử, sao lại là làm phiền chứ? Một ngày làm phu thê, trăm ngày ân ái. Trăm ngày làm phu thê, tình sâu như biển!"
"Một ngày ân ái trăm ngày hận thù. Đừng gọi ta là nương tử, làm gì có lang quân ai giam giữ nương tử nhà mình?"
"Chẳng phải vì ta không còn cách nào khác sao? Nương tử xinh đẹp thế này, ta sợ bị kẻ khác cướp mất."
"Nói hươu nói vượn!"
"Nương tử, những năm qua lão Trư ta không bạc đãi ngươi, vậy mà ngươi lại nhẫn tâm mời pháp sư đến hàng phục ta, khiến trái tim bé bỏng của vi phu đau thắt!"
Cao Thúy Lan không kìm được bèn phải thích: "Pháp sư do cha nương ta mời đến."
...
Bên kia, Tôn Ngộ Không đi đến bên cạnh Đường Tam Tạng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu hòa thượng, rốt cuộc con heo này có uy danh gì mà đến cả ngươi cũng biết."
Đường Tam Tạng cũng thì thầm nói: "Đại Đường đồn ầm lên kia kìa, nghe nói là bởi vì Thủy Quân Đại Nguyên Soái của Thiên Đình đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát cho nên bị Thiên Đình bắt và đánh xuống trần gian."
Tôn Ngộ Không bỗng trợn to mắt, kinh ngạc bật thốt: "Gì cơ? Hắn đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát?"
Đường Tam Tạng vội vàng kéo Tôn Ngộ Không, hoảng loạn nói: "Ngộ Không, đừng la! Đừng la!"
Những người khác trong sân đều rối rít nhìn sang.
Tôn Ngộ Không lập tức nhảy ra tránh xa Đường Tam Tạng, sau đó chỉ vào Trư Cương Liệp cười ha hả: "Không ngờ con heo nhà ngươi cũng dám đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát. Là nam nhân, lão Tôn ta xem nhẹ ngươi rồi!"
Nét mặt Trư Cương Liệp chợt cứng đờ, đột nhiên hắn quay đầu, giận dữ quát: "Hầu tử chết tiệt đừng nói bậy!"
Tôn Ngộ Không giơ hai tay chống nạnh, cười khặc khặc quái dị: "Lão Tôn ta có nói bậy hay không, ngươi là người rõ nhất. Khắp Đại Đường đồn đại Thiên Bồng Nguyên Soái nhà ngươi đùa giỡn Quan Thế Âm Bồ Tát cho nên bị đánh xuống trần gian. Thế nhân đều nói như vậy, còn có thể là giả sao?"
Cao Thúy Lan lập tức cười gằn: "Năm đó ngươi tự xưng là Thiên Bồng Nguyên Soái, ta hỏi ngươi tại sao lại bị đánh xuống trần gian, ngươi cứ úp úp mở mở, hóa ra là vì đùa giỡn Bồ Tát?
Từ 'háo sắc' dùng để chỉ ngươi đó, đúng là đánh chết cái nết không chừa." Nàng xoay người đi vào phòng.
Trư Cương Liệp vội vàng nói với vào trong: "Nương tử, hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Nương tử, ngươi nghe ta giải thích."
"Rầm!" Cửa phòng đóng sầm lại.