Đường Tam Tạng khẽ gật đầu, yên tâm thoải mái đi lên lầu, có tiền tốt thế đấy. Yên tâm ăn uống thoải mái, không cần phải áy náy vì hóa duyên.
Một Công Đức Kim Tiền có thể đổi thành một trăm Huyền Hoàng Kim Tiền, cũng chính là một ngàn Tử Kim Tiền, cũng chính là một vạn Nhân Gian Kim Tiền, nhưng nếu là trước đây thì không đổi được, mười vạn Nhân Gian Kim Tiền cũng không đổi được một Tử Kim Tiền.
Hiện tại Đường Tam Tạng cất giấu một khoản tiền khổng lồ nhờ việc bán áo cà sa, có thể nói chính là thổ hào hành tẩu ở nhân gian. Đó cũng chỉ là một chút vàng bạc mà thôi, không cần phải quan tâm.
Bên trong đại sảnh, đoàn người Đường Tam Tạng ngồi ăn cơm.
Lão trượng cầm một bầu rượu tới, cười ha hả nói: "Thánh tăng, đây là rượu ngon mà tự tay lão hủ chưng cất, còn mời chư vị đánh giá."
Đường Tam tạng vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng nói: "Đa tạ ý tốt của lão trượng, người xuất gia không thể uống rượu!"
Tôn Ngộ Không cười ha hả nói: "Tiểu hòa thượng, ngươi uống rượu còn ít sao?"
Nét mặt già nua của Đường Tam Tạng đỏ lên, trừng mắt nhìn Tôn Ngộ Không một cái. Thời điểm không có người ngoài có thể uống rượu ăn cướp, nhưng mà ở trước mặt người ngoài, sao có thể phá hư thanh danh Phật môn?
Lão trượng cười ha hả nói: "Thánh tăng không cần chú ý, đây là rượu chay mà lão phu tự tay điều chế."
Khi nói chuyện, hắn lần lượt rót cho Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh mỗi người một chén rượu.
Nếu đã bị Tôn Ngộ không nói lộ ra, Đường Tam Tạng cũng không tiện xấu hổ cự tuyệt, bèn chìa tay nói: "Lão trượng, mời ngồi!"
Lão trượng ngồi xuống một vị trí trống.
Đường Tam Tạng tò mò hỏi: "Không biết rượu chay là như thế nào?"
Lão trượng vuốt râu, cười ha hả nói: "Cái gọi là rượu chay chính là lấy hoa quả thực vật ủ thành, không dính đến một chút thức ăn mặn, cho nên tăng lữ cũng uống được rượu chay."
Đường Tam Tạng bật cười nói: "Lão trượng, rượu trong thiên hạ hầu hết đều dùng lương thực ủ thành, chẳng lẽ tất cả đều là rượu chay hay sao?"
Lão trượng cười ha hả nói: "Thánh tăng, trong tam giới đúng là có rượu mặn, chẳng qua khan hiếm ở thế gian mà thôi."
"Lão trượng, nơi này trước thôn sau thôn không có cửa hàng, ngươi nghĩ thế nào mà lại mở khách điếm ở đây? Nhìn lời nói và hành động của lão trượng cũng không giống như là thương nhân, hay ngươi có nỗi khổ riêng?"
Lão trượng vuốt vuốt chòm râu, cảm khái nói: "Thay vì nói mở khách điếm, thì đúng hơn là ẩn cư."
"Bần tăng nguyện nghe tường tận!" Đường Tam Tạng vẫn duy trì cung cách của một thánh tăng mỉm cười nhìn lão già.
Trư Bát Giới ngẩng đầu liếc nhìn một cái, lại cúi xuống lầm bầm ăn từng miếng to.
Tôn Ngộ Không ngồi xổm trên ghế lấy quả đào chà chà lên khuỷu tay, đối với chuyện bọn họ nói hoàn toàn không quan tâm.
Sa Ngộ Tịnh cũng thong thả ăn đồ ăn mình thích, vểnh tai lắng nghe. Bệ hạ từng dạy bảo phải nghe nhiều xem nhiều, ít nói đi một chút.
Lão giả chậm rãi nói: "Nhớ lại thời ta còn trẻ cũng từng oai phong một cõi, đứng ở phía trên tranh giành một phen, vì triều đình trở thành thừa tướng lãnh đạo quốc gia cùng các vị quốc quân xưng ngô làm á phụ.
Sau khi già rồi, ta cũng không có tâm tư anh hùng nữa, bèn mang theo ba năm tôi tớ ẩn cư ở vùng núi này, mở một khách điếm chiêu đãi khách quan lui tới, lĩnh hội nhân sinh, chào đón khách thương hữu duyên.
Đường Tam Tạng gật gật đầu, vui mừng nói: "Bỏ được, có bỏ mới có được. Thiên địa rộng lớn, chúng sinh trầm mê. Người ham danh lợi nhưng rồi lại ít ham danh lợi, thí chủ có đại tuệ căn, nếu nhập Phật Giáo, ắt có thể tu thành chín quả."
Lão trượng khoát tay cười ha hả nói: "Thánh tăng nâng đỡ, ta thì có thể có tuệ căn gì chứ, chỉ là một người đang chết dần chết mòn thôi."
Lão chìa tay ra nói: "Chư vị thánh tăng mời mau dùng rượu, nếm thử rượu lão phu tự tay điều chế xem như thế nào!"
Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn lão trượng một cái, nhà của vị thần tiên nào giả bộ thật là giống, đáng tin hơn nhiều so với Quan Thế Âm Bồ Tát, cho hắn mặt mũi bưng chén rượu lên.
Đường Tam Tạng cũng bưng chén rượu lên, mỉm cười nói: "Lần này gặp nhau chính là hữu duyên, vì phần duyên phận này bần tăng liền phá giới một lần vậy."
Lão trượng nhìn bọn họ nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt tươi cười sáng lạn, uống đi! Uống hết cả đi! Hy vọng Vân Trung Tử sư huynh không gạt ta, quả vựng vựng mà hắn nuôi trồng hẳn là hữu dụng.
Trư Bát Giới buông chén rượu, lắc lắc đầu, than thở nói: "Sư huynh, sao ta lại có cảm giác chóng mặt như vậy?"
Đường Tam Tạng rên lên, phanh~ gục đầu trên bàn, chén rượu trong tay choang một tiếng rơi xuống đất vỡ nát.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không lấp lóe, trong tay xuất hiện một Kim Cô Bổng, đột nhiên đứng dậy lắc lư quát chói tai: "Ngươi là yêu quái phương nào? Dám đâm sau lưng hãm hại lão tôn."
Sa Ngộ Tịnh hữu khí vô lực nói: "Sư huynh, ta không còn sức! Rất choáng ~" sau đó trực tiếp ngã xuống đất lăn hai vòng.
Trư Bát Giới cố gắng đứng lên nhưng lại ngửa mặt ra sau ngã sấp, phịch một tiếng lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Tôn Ngộ Không đem chống Kim Cô Bổng xuống đất làm trụ, lắc đầu hô lên: "Lão già đê tiện nhà ngươi rốt cuộc là ai?"
Lão trượng mỉm cười nói: "Ta chính là ta, chẳng phải ta vừa mới nói rất rõ ràng sao, ta từng gây ra phong vân, ta từng là thừa tướng, hiện tại ta ẩn cư ở thâm sơn."