Phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ lực đạo.
"A” Đường Tam Tạng hoảng sợ la to, bay ngược ra bên ngoài trông như một con cóc lớn khua tay múa chân trên không trung.
Bang ~ Sau cùng hắn nện vào giường gỗ, rên rỉ lăn lộn trên giường.
Thân ảnh Khương Tử Nha xuất hiện trước cửa phòng, thu lại cái chân đang giơ cao giữa không trung như chưa có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nói: "Thánh tăng, bần đạo có chuyện muốn mời thánh tăng hỗ trợ."
Đường Tam Tạng đau đớn kêu rên, vẻ mặt nhăn nhó nói: "Bần tăng có thể từ chối không?"
"Khó mà từ chối!"
Khương Tử Nha lại động thủ, Đường Tam Tạng lập tức bay ngược trở về rơi vào trong tay Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha cười nói: "Thánh tăng, đệ tử Phật Giáo lấy việc giúp người làm niềm vui, ngươi nói xem có đúng không? Hơn nữa lão phu cũng không có ác ý đối với ngươi."
Vẻ mặt Đường Tam Tạng đau khổ nói: "Lão trượng ~ Làm người phải thành thật, ngươi chỉ thiếu chút nữa viết hai chữ ác ý ở trên mặt."
Khương Tử Nha sờ sờ mặt mình, nghi hoặc nói: "Rõ ràng như vậy à?" rồi mang theo Đường Tam Tạng đi ra ngoài.
Đường Tam Tạng vội vàng kêu: "Lão trượng, bần tăng và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại hại bần tăng? Nếu ngươi cần tiền, bần tăng có thể cho ngươi số tiền đủ để ngươi giàu nứt đố đổ vách?"
"Lão hủ không có hứng thú đối với tiền tài!"
Đường Tam Tạng vội vàng nói: "Bần tăng có ba đồ đệ thần thông quảng đại, cũng có quan hệ với Địa Phủ, bần tăng có thể cho người an bài kiếp sau của ngươi thật tốt."
"Ha hả ~ Đồ hòa thượng nhà ngươi thú vị thật, nhưng bần đạo không cần kiếp sau, chỉ cần kiếp này."
Khương Tử Nha đi đến bên cạnh cái vạc lớn tùy tiện ném một cái, Đường Tam Tạng sợ hãi kêu lên, cả người bay vào trong cự đỉnh.
Khương Tử Nha vỗ vỗ tay xoay người rời đi.
Bên trong cự đỉnh, Đường Tam Tạng thò đầu ra, có chút kích động nói: "Lão trượng! Bần tăng không quen biết ngươi, chúng ta cũng không thù không oán, càng không phải vào nhà ngươi ăn cướp, vì sao phải làm khó bần tăng?!"
Khương Tử Nha dừng chân một lát, xoay người nói: "Ngươi thật sự muốn biết?"
Đường Tam Tạng liên tục gật đầu, cho dù là phải chết cũng muốn làm quỷ hiểu được nguyên nhân mình chết.
"Ngươi chính là Kim Thiền Tử thuộc Linh Sơn chuyển thế, từ xưa tương truyền Kim Thiền Tử chính là Vạn Cổ Chi Vương, tội ác ngập trời, nhưng lại là mỹ vị nhân gian ngay cả Thánh Nhân cũng rất yêu thích.
Người thường ai có thể lấy được một miếng thịt của Kim Thiền Tử hiến tế cho Thánh Nhân, có thể được Thánh Nhân chúc phúc, vạn kiếp bất diệt, trường sinh bất tử."
Ánh mắt Đường Tam Tạng trừng lớn. @#&*~ Tên hỗn đản nào muốn hại ta?
Hắn run lẩy bẩy e sợ nói: "Lão trượng, đây là giả! Ngài sẽ không vì một lời nói dối đã nghĩ đến việc nấu bần tăng đưa cho Thánh Nhân gì đó đấy chứ?"
"Ha ha~ Đương nhiên sẽ không."
Trong lòng Đường Tam Tạng hơi thả lỏng.
"Ngươi là Đường Tam Tạng, cũng không phải Kim Thiền Tử."
Khương Tử Nha nhìn quanh bốn phía, vui mừng nói: "Kim Thiền Tử chính là sinh linh đại địa, nơi đây địa mạch hội tụ, bây giờ ta mượn tinh hoa đại địa khiến ngươi trở lại nguyên bản, khôi phục thân thể Kim Thiền của ngươi.
Yên tâm, sẽ không đau đâu!"
Hắn tùy ý lật tay, một cái nắp bay lên trên cự đỉnh, Đường Tam Tạng sợ tới mức rụt đầu lại. Loảng xoảng ~ Nắp đã được đặt lên trên cự đỉnh.
Khương Tử Nha đi đến chiếc đệm hương bồ ở phía xa, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên chậm rãi hạ xuống, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, nhắm hai mắt lại, tay bấm ấn quyết.
Trên vách tường xung quanh từ từ lộ ra đường vân pháp trận, hình thành một tòa đại trận. Ánh sáng màu vàng đất lưu chuyển trên đại trận, tạo thành chín quang lộ dày đặc từ bốn phương tám hướng hội tụ tại cự đỉnh và giao nhau dưới đáy cự đỉnh.
Ầm! Ngọn lửa màu vàng đất ngùn ngụt dâng lên dưới đáy bao phủ cả cự đỉnh.
Bên trong, Đường Tam Tạng ngã ngồi dưới đáy đỉnh, xung quanh tối om, tĩnh lặng như tờ. Đột nhiên nắp đỉnh sáng lên, từng tấm phù văn huyền ảo hiện ra trên vách trong của cự đỉnh.
Đường Tam Tạng giật mình, vội vàng nhìn bốn phía, tâm thần bất an. Hôm nay bần tăng sẽ không bỏ mạng ở đây chứ? Không được! Bần tăng tuyệt đối không thể chết được.
Hắn vươn tay đập 'bộp bộp bộp' lên nắp đỉnh, đồng thời gào to: "Lão trượng, lão gia gia, lão tổ tông, bần tăng không thể chết! Bần tăng còn phải đi lấy kinh, cầu xin ngươi tha cho ta!"
"Lão trượng, đồ đệ của ta cũng có pháp môn trường sinh bất lão, có thể dạy cho ngươi mà."
"Lão thái gia, ta có tiền!"
"Ngộ Không cứu ta!"
"Bát Giới cứu ta!"
"Ngộ Tịnh, mau cứu ta!"
...
Đường Tam Tạng nôn nóng gào to. Phù văn trong đỉnh càng lúc càng sáng, từng đạo phù văn li ti nhẹ nhàng bay ra, tràn vào cơ thể Đường Tam Tạng.
Động tác đập nện của Đường Tam Tạng ngày càng dồn dập, cuối cùng kiệt sức buông thõng tay, mơ màng ngủ thiếp đi. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm nhận được một luồng chiến ý, thậm chí là sát ý từ nội tâm tuôn trào.
Một cảnh tượng huyền huyễn hiện ra trong đầu hắn: Một người trẻ tuổi mặc y phục màu xám tùy ý tung hoành trong một thế giới, chém giết từng kẻ địch đáng gờm, không ai địch nổi. Từng cảnh tượng chiến đấu hung tàn tái hiện lại, thân ảnh của người trẻ tuổi kia cũng dần rõ nét.
Sau một cuộc đại chiến, núi non sụp đổ, sông lớn khô cạn, trong phạm vi vạn dặm không còn sinh cơ. Hung thú khổng lồ ngã lăn ra đất, cho dù đã chết vẫn tỏa ra hung uy nồng đậm. Thân xác đứt đoạn rải rác khắp nơi, đè lõm mặt đất. Trên mặt đất hình thành từng hồ yêu huyết.
Người trẻ tuổi ngạo nghễ đứng trên núi thây biển máu, mái tóc dài bay bay, giống như yêu lại tựa như ma.
Người trẻ tuổi chậm rãi quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy hung quang tà ý, mặt mũi giống hệt Đường Tam Tạng.
Ở hiện thực, bên trong cự đỉnh, Kim Cô trên đầu Đường Tam Tạng từ từ phát sáng.
"Á!" Đường Tam Tạng hét lên thảm thiết, bất chợt tỉnh lại. Hắn che đầu lăn lộn trong cự đỉnh vì quá đau đớn. Rầm rầm rầm! Cự đỉnh chấn động.