Thổ Địa vội vàng nói: "Đại Thánh, không phải sợ, mà là tôn kính!"
"Nói lời vô nghĩa, ngươi sợ kẻ xấu kia, chẳng lẽ ngươi không sợ lão Tôn à?"
Vẻ mặt Thổ Địa đau khổ, nói: "Đại Thánh, ta thật sự không đắc tội nổi người nọ, xin Đại Thánh đừng ép ta." Bộ dạng như ngươi cứ tùy ý xử lý.
Tôn Ngộ Không tức giận đến mắt bốc lửa, đường đường là thần linh Thiên Đình mà lại trợ giúp người ngoài, quả thực buồn cười. Xem lão Tôn có đánh ngươi tan xương nát thịt không.
Trư Bát Giới chớp mắt vội vàng đi tới, khuyên: "Hầu ca đừng nóng giận, trước tiên bình tĩnh đã.
Lão Trư ta tới hỏi một chút."
Trư Bát Giới nhìn về phía Thổ Địa, tươi cười đôn hậu khuyên: "Thổ Địa, ngươi không đắc tội nổi người nọ, nhưng ngươi cũng không đắc tội nổi hầu ca của ta nha!
Sư phụ ta chính là người mà Phật Giáo và Thiên Đình chọn lựa để đi thỉnh kinh, nếu có chuyện gì không may xảy ra, ngươi càng gánh vác không nổi."
Thổ Địa nghiêm mặt, liên tục thở dài nói: "Nguyên Soái, ngài cũng đừng làm ta sợ!"
Sau đó hắn mờ mịt nhỏ giọng nói: "Nguyên Soái, hắn chính là người đứng sau Xiển Giáo."
Đôi tai Tôn Ngộ Không khẽ nhúc nhích, Xiển Giáo là cái thứ đồ chơi gì? Là thế lực kia à? Còn lợi hại hơn Thiên Đình ư? Lão Tôn ta chỉ biết một chuyện, Phật Giáo chính là bại tướng dưới tay Thiên Đình.
Trư Bát Giới nhìn Tôn Ngộ Không thì thầm nói: "Hầu ca, hiện tại có một biện pháp có thể dùng."
"Biện pháp gì?"
"Lấy lệnh bài của huynh ra, làm cho hắn mở mang tầm mắt!"
Mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, đúng vậy nha! Hiện tại lão Tôn cũng có thân phận, tay bèn hướng ra phía trước, trên không trung xuất hiện một khối lệnh bài, ngay trên bề mặt kim bài có hai chữ to "Tư Pháp”, phía dưới là hình vẽ đao kiếm giao nhau, mặt trái cũng có hai chữ cái to "Câu Trần".
Ánh mắt Thổ Địa biến đổi, khiếp sợ kêu lên: "Tư Pháp Thiên Thần!" sau đó hắn cuống quýt cúi đầu bái: "Tiểu thần bái kiến Tư Pháp Thiên Thần, xin Tư Pháp Thiên Thần thứ tội."
Tôn Ngộ Không cười lạnh hai tiếng rồi nói: "Lão già Thổ Địa, hiện tại có thể nói được chưa?"
Thổ Địa ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy nịnh nọt tươi cười: "Đại Thánh, sao ngài không nói sớm ngài đã trở thành Tư Pháp Thiên Thần!
Hiện tại Đại Thánh cứ việc hỏi, tiểu thần sẽ nói hết những điều biết được, phối hợp với Tư Pháp Thiên Thần là trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi thần linh."
Tôn Ngộ Không thu hồi lệnh bài, hỏi: "Lai lịch của kẻ xấu xa kia như thế nào? Đưa sư phụ ta đi chỗ nào rồi?"
Thổ Địa không chút do dự bán đứng Khương Tử Nha: "Đại Thánh, người này tên là Khương Tử Nha, từng là thừa tướng dưới Chu Triều, hiện tại ẩn cư ở Côn Luân Sơn thành lập Côn Luân Phái…."
Đúng là hắn từng làm thừa tướng, Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai hỏi: "Hắn mang tiểu hòa thượng đi đâu rồi?"
"Tiểu thần chỉ biết bọn họ đi hướng Bắc, cụ thể đi nơi nào tiểu thần cũng không biết, xin Đại Thánh thứ tội!"
Tôn Ngộ Không lập tức bổ nhào lên trời hóa thành một vệt sáng bay về phương bắc.
Trư Bát Giới vội vàng nói: "Sư đệ, ngươi trông coi ngựa và hành lý cho tốt, ta đi giúp Đại sư huynh!"
"Được” Sa Ngộ Tịnh lớn tiếng nói.
Trư Bát Giới cũng cưỡi mây bay đi, lớn tiếng gọi: "Hầu ca, từ từ đợi ta!"
Trư Bát Giới đuổi theo về phía Bắc, trong lòng suốt ruột, Tôn hầu tử tuyệt đối đừng xúc động đánh chết Khương Tử Nha, chuyện này có thể sẽ gây ra ồn ào rất lớn.
…
Khi Đường Tam Tạng lặng lẽ tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một ngôi nhà gỗ, nằm trên giường trúc, cảm thấy đầu hơi choáng váng mơ hồ.
Đường Tam Tạng chống người đứng lên, sờ sờ trán, nhớ lại chuyện xảy ra trước đó rồi lẩm bẩm: "Tửu lượng của ta đã giảm rồi cơ à? Sao chỉ uống có một ly liền say được?"
Nhìn xung quanh bốn phía. Ơ ~ Đây cũng không phải căn phòng xa hoa của bần tăng! Đơn sơ như thế làm sao người ta có thể ở được, chủ quán kia sắp xếp đệ tử của bần tăng ở chỗ nào rồi?!
Đường Tam Tạng vội vàng đứng dậy sửa soạn lại quần áo, sau đó đi ra bên ngoài, định tìm chủ quán lý luận một phen, vừa mở cửa phòng thì thấy trước mắt là một mảnh âm u.
Bên ngoài là một quảng trường nhỏ, phía trên quảng trường không có bầu trời chỉ có núi đá bùn đất. Trên núi đá có khảm một viên minh châu phát ra ánh sáng chiếu rọi phạm vi cả trăm thước, trông có chút âm trầm.
Đường Tam Tạng đi vài bước, kinh hoàng nhìn bốn phía. Chuyện… chuyện này là thế nào? Trong lòng hắn có cảm giác không ổn.
"Ha hả ~ Thánh tăng, ngươi đã tỉnh!"
Khương Tử Nha từ đằng xa chậm rãi đi tới, trong tay nâng một cái đỉnh cực lớn, bên trên khắc hoa văn phức tạp.
Đường Tam Tạng hoảng hốt, trong đầu hiện ra một cảnh tượng đáng sợ, phía dưới cự đỉnh lớn có lửa cháy, bên trong là nước thịt sôi ùng ục quay cuồng.
Đường Tam Tạng lảo đảo lùi hai bước về phía sau theo bản năng, miễn cưỡng cười nói: "Bần tăng, bần tăng bái kiến lão trượng, hôm qua say rượu không biết làm sao lại đi đến nơi này, còn mời lão trượng đưa ta trở về.
Nếu chậm trễ sợ rằng Đại đệ tử Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, Nhị đệ tử Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới, Tam đệ tử Quyển Liêm Đại Tướng Sa Ngộ Tịnh của bần tăng sẽ sốt ruột."
Khương Tử Nha vuốt vuốt chòm râu, cười ha hả nói: "Thánh tăng không cần sợ, bọn họ sẽ không tìm ra nơi này." Hắn tùy tiện ném cự đỉnh ra, ầm vang một tiếng rơi xuống đất.
Đường Tam Tạng cuống quýt ôm cửa, sầm một tiếng đóng cửa lại, sau khi cố gắng đứng vững trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ngẩng đầu hoảng sợ hét lớn: "Ngộ Không, mau tới cứu ta! Vi sư đang ở dưới lòng đất!"