Thạch Cơ đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, sắc mặt biến đổi có vẻ cổ quái, do dự nói: "Sư huynh, ta nghĩ đến một việc, đại khái là ba năm trước Thân Công Báo đi sứ Thiên Đình, Thiên Hà thủy quân thường xuyên ra vào Thiên Đình.
Sau đó tam giới liền lưu truyền một lời đồn, Đường Tam Tạng chính là Kim Thiền Tử chuyển thế. Thánh Nhân rất thích ăn thịt Kim Thiền Tử, nếu có thể lấy được thịt của Đường Tam Tạng hiến tế cho Thánh Nhân thì sẽ được Thánh Nhân chúc phúc, đạt được thân thể bất tử bất diệt, vạn kiếp tốt đẹp."
Bạch Cẩm kinh ngạc bật thốt: "Thiên Hà thủy quân!"
Trong lòng hắn không còn gì để nói, tựa như có hàng vạn hàng nghìn thần thú giẫm đạp lên nhau mà chạy. Kiếp trước người truyền ra việc ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão chính là Trư Bát Giới.
"Đoạn thời gian trước thanh danh của Đế Quân ngài bị tổn hại, chính là Thiên Bồng đã giúp ngài."
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Vậy ta có cần cảm tạ hắn không?"
Hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ánh mắt nhìn thấu cả không gian vô tận, toàn bộ Tây Ngưu Hạ Châu lộ ra không sót ngóc ngách nào. Các yêu vương cố thủ ở Tây Ngưu Hạ Châu đều tự rời khỏi lãnh địa của chính mình để hội tụ trên con đường Tây Hành. Nếu nói chín chín tám mươi mốt kiếp nạn quá bình thường, thì hiện tại có thể nói trên đường Tây Hành đại yêu nhiều như chó, ngay cả Đại La Yêu Thần cũng không phải là hiếm, trực tiếp mở ra địa ngục. Trư Bát Giới làm việc thật sự là rất tốt, chủ động gia tăng thêm khó khăn cho mình.
…
Bên trong khách điếm dưới Hạ Giới, Tôn Ngộ Không tỉnh lại đầu tiên. Hắn lảo đảo đứng dậy, lắc đầu khỉ nhìn xung quanh, rồi đột nhiên nhớ lại sự việc trước khi hôn mê, sắc mặt chợt biến vội vàng chạy ra bên ngoài, kêu: "Tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng ~" Giọng nói quanh quẩn trong khách điếm, không có lấy một tiếp đáp lời.
Ầm ~
Ầm ~
Ầm ~
Tôn Ngộ Không tức tốc mở cửa từng gian phòng, đều không nhìn thấy Đường Tam Tạng, nhưng tìm thấy Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh ở hai phòng khác.
Ba người tìm kiếm khắp nơi trong ngóc ngách, gọi: "Tiểu hòa thượng"
"Sư phụ”
"Sư phụ, ngươi ở đâu?"
…
Cuối cùng, ba người gặp nhau ở trong đại điện của khách điếm.
Trư Bát Giới thở hổn hển nói: "Lầu một không có!"
Sa Ngộ Tịnh cũng sốt ruột lên tiếng: "Hậu viện không có!"
Trong mắt Tôn Ngộ Không hiện ra tia lạnh lẽo, kìm nén căm giận ngút trời nói: "Được, được lắm, dám tính kế lão tôn ta!"
Kim Cô Bổng trong tay bỗng nhiên đập xuống một cái. Ầm ~ Một cỗ pháp lực cuồng bạo cuốn sạch tất cả, cả khách điếm rầm rầm sụp đổ, từng mảnh nhỏ bay loạn, đất đai trong phạm vi trăm mét lõm sâu ba thước.
Mặt đất xung quanh ầm ầm rạn nứt, lửa phun ra từ khe hở dưới lòng đất đốt cháy mặt đất thành một mảnh đen thui.
Cả người Tôn Ngộ Không bay lên, hơi thở khủng bố bạo ngược như có một ngọn lửa thiêu đốt ở bên ngoài.
Hành giả trang trên người biến mất, từ trong ra ngoài hiển hiện một bộ chiến giáp màu đen, trên chiến giáp có hoa văn lửa đỏ, giống như nham thạch chảy xuôi. Phía sau phát ra âm thanh, lửa hừng hực thiêu đốt trên chiến giáp giống như máu và lửa của một pho tượng chiến thần.
Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh cuống quýt chạy sang bên cạnh, cũng lôi cả Bạch Long mã và xe ngựa trốn tránh để tạm lánh phong ba.
Trư Bát Giới và Sư Ngộ Tĩnh mang theo Bạch Long mã chạy ra xa nhìn Tôn Ngộ Không, đây là hình thái của chiến giáp thiên thần, hầu ca thực sự rất tức giận.
Xuất thế nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người đùa giỡn Tôn Ngộ Không tới mức này, chỉ một bình rượu đã làm cho Tề Thiên Đại Thánh tức giận.
Trong thiên địa vang vọng tiếng gầm giận dữ: "Thổ Địa mau lăn ra đây!"
Dưới đất cháy đen bay lên một cỗ khói trắng, khói trắng tiêu tán, một lão già chống quải trượng xuất hiện ở trước mặt.
Lão già Thổ Địa vội vàng cung kính thi lễ, sợ hãi nói: "Không biết Đại Thánh giá lâm nên không tiếp đón từ xa, mong Đại Thánh thứ tội!"
"Lão tôn ta hỏi ngươi, kẻ xấu trong khách điếm phía trước chạy đi đâu rồi?" Lửa cháy rực trong mắt, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thổ Địa.
Lão già Thổ Địa giả ngu nói: "Đại Thánh, ngài nói cái khách điếm nào, tiểu lão nhị không thấy khách điếm nào mà!"
Trong mắt Tôn Ngộ Không hiện lên một tia lạnh lẽo, Kim Cô Bổng trong tay chỉ vào Thổ Địa ở xa xa quát lớn: "Không biết? Lão Tôn thấy ngươi cùng một giuộc với kẻ xấu thì có, đã vậy lão Tôn sẽ tiễn ngươi một đoạn đường."
Thổ Địa cuống quít kêu: "Oan uổng ta! Đại Thánh, oan uổng quá, ta không quen biết hắn!"
Tôn Ngộ Không quát lên: "Nói mau, lai lịch của kẻ xấu xa kia đâu?"
Vẻ mặt lão già Thổ Địa đau khổ, nói: "Đại Thánh, ngài đừng ép ta, tiểu nhân thật sự không dám nói!"
Lão già Thổ Địa trước đây được gọi là Trang Tư, chính là một chủ bộ trong Phong Thần Chiến, sau khi chết trận sa trường được ban tước trở thành một Thổ Địa nhỏ.
Cho nên Khương Tử Nha vừa tới, thần Thổ Địa liền nhận ra ngay, đây không phải là Khương thừa tướng sao? Trước kia mình là một chủ bộ nho nhỏ, Khương thừa tướng ở tít trên cao.
Hiện tại Phong Thần Chiến đã trôi qua hàng tỉ năm, Thổ Địa cũng nhờ mối quan hệ với Địa Phủ nên được tiếp xúc với rất nhiều bí mật. Thánh Nhân đại giáo Xiển Giáo, Khương thừa tướng chính là Nhị đại đệ tử Xiển Giáo, gánh vác trọng trách truyền thừa giáo lý Xiển Giáo, là tồn tại đáng ngưỡng vọng, sao hắn dám tiết lộ hành tung của Khương Tử Nha?
Tôn Ngộ Không thu hồi Kim Cô Bổng: "Lão già Thổ Địa, ngươi rất sợ hắn? Đường đường là thần tiên Thiên Đình nhưng lại sợ một tên thổ phỉ chặn đường?"