Kim Quang và Thạch Cơ chắp tay thi lễ rồi quay người đi đến đại môn của đạo cung.
...
Mấy ngày sau đó, giữa Ngọc Thanh Phong và Thượng Thanh Phong không hề chuyển biến tốt đẹp chút nào, ngược lại bầu không khí càng thêm ngưng trọng, phảng phất như có một cái bình chướng vô hình đang chắn ngang giữa hai sơn phong, ngăn cách thành hai mảnh thiên địa khác nhau.
Bạch Cẩm đi tới đi lui giữa hai ngọn núi lại càng cảm thấy rõ ràng hơn, trong lòng hắn dâng lên một suy nghĩ hoang đường. Hình như sư phụ và sư bá đang chiến tranh lạnh, không phải chỉ là tiểu bối đánh nhau thôi sao? Một người ngạo kiều, một người kiêu ngạo, ai cũng không dễ chơi, trong lòng hắn càng dâng lên một cỗ cảm giác bất đắc dĩ, hắn vẫn phải lao tâm lao lực một phen rồi.
Trước hết Bạch Cẩm đi Thái Thanh Cung thỉnh an, thương lượng cùng với Thái Thượng sư bá một chút, sau đó lại tiến đến Ngọc Thanh Phong.
Trong rừng trúc ở bên cạnh Ngọc Thanh Phong, Từ Hàng đang đan giỏ trúc nhưng nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía tường vân từ trên bầu trời hạ xuống, không vui nói: "Hắn lại tới!"
Thái Ất Chân Nhân ngồi xếp bằng ở cách đó không xa mở to mắt ra, trong mắt đè nén vẻ phẫn nộ.
Thanh Hư Chân Quân bất đắc dĩ nói: "Số lần hắn đến Ngọc Thanh Cung còn nhiều hơn chúng ta, rốt cuộc chúng ta là đệ tử của sư phụ hay hắn là đệ tử của sư phụ?"
Quảng Thành Tử bất đắc dĩ nói: "Sư phụ sủng ái hắn, chúng ta có thể làm gì được chứ?"
Trong lòng mấy đệ tử đồng thời dâng lên một ý niệm, chẳng lẽ chúng ta cũng phải đi thỉnh an sao? Không được, bọn hắn lập tức loại bỏ cái suy nghĩ này ngay, nịnh nọt như thế há lại là chuyện người tu đạo nên làm.
Một thân ảnh khô gầy hiển hiện, Nhiên Đăng vừa cười vừa nói: "Bạch Cẩm này mặt dày vô sỉ nên mới có thể nịnh nọt, những thanh tu chi sĩ như chúng ta tự nhiên là không thể so sánh được nhưng chúng ta có thể làm giảm địa vị của hắn ở trong lòng sư phụ."
Quảng Thành Tử vội vàng nói: "Vẫn là mời lão sư chỉ giáo."
Nhiên Đăng chỉ điểm: "Hắn có thể được sư phụ sủng ái, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì hắn đã từng tặng cho sư phụ một cỗ tọa giá."
Mấy vị đệ tử khác thần sắc khẽ động, tọa giá?
Quảng Thành Tử nói: "Ý lão sư nói là Cửu Long Trầm Hương Liễn?"
Nhiên Đăng vừa cười vừa nói: "Không sai, tọa giá kia chính là Cửu Long Trầm Hương Liễn, tuy rằng đại khí nhưng không khỏi quá mức hoa lệ phô trương. Tọa kỵ của Thái Thượng Thánh Nhân là Thanh Ngưu, của Thông Thiên Thánh Nhân là Quỳ Ngưu, có thể thấy tọa kỵ mà Thánh Nhân yêu thích là loại tọa kỵ trầm ổn điệu thấp giống như ngưu chẳng hạn."
Quảng Thành Tử lộ ra nụ cười nói: "Đa tạ lão sư chỉ điểm, chuyện tọa kỵ của sư tôn há có thể mượn tay ngoại nhân? Ta đây liền rời khỏi Côn Luân Sơn để đi tìm tọa kỵ."
Một thân ảnh thấp bé từ dưới đất nhảy lên, Cụ Lưu Tôn cười ha hả nói: "Loại chuyện này hay là giao cho ta đi! Ta biết Địa Hành chi thuật, trên trời dưới đất đều có thể đi đến, cam đoan sẽ tìm được tọa kỵ thích hợp cho sư phụ."
Từ Hàng vén tóc mái rủ xuống bên tai, nhu hòa nói: "Vu Yêu tranh bá, hồng hoang nguy hiểm trùng điệp, hay là để ta đi!"
Xích Tinh Tử nghiêm mặt nói: "Loại chuyện nguy hiểm này sao có thể giao cho sư đệ? Sư huynh nghĩa bất dung từ."
Từng Kim Tiên của Xiển Giáo hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một đạo xấu hổ. Có Bạch Cẩm ở phía trước, tất cả mọi người đều thấy được chỗ tốt khi lấy lòng sư phụ cho nên hiện tại ai cũng không muốn từ bỏ cơ hội này.
Nhiên Đăng vừa cười vừa nói: "Mấy vị sư điệt có thể có hiếu tâm như thế, nhất định lão sư sẽ rất vui vẻ nhưng mà không cần phải đi tìm nữa, ta biết một nơi có thần thú tồn tại, có ngưu trầm ổn, có lộc nhanh nhạy, có mã trung thành, có long uy nghiêm, tất cả đều có thể làm toạ kỵ của lão sư."
Mấy vị đệ tử lộ vẻ kinh ngạc, hồng hoang vẫn còn thần thú sao? Sau đó ai ai cũng cảm thấy tiếc nuối.
...
Tại Ngọc Thanh Cung, Bạch Cẩm quỳ gối trên bồ đoàn, bái lạy nói: "Đệ tử bái kiến sư bá."
Nguyên Thủy mặt không biểu tình gật đầu rồi nói: "Đứng lên đi!"
Bạch Cẩm ngồi dậy, xếp bằng ở trên bồ đoàn nói: "Sư bá, dường như gần đây người có chút không vui? Không biết là vì chuyện gì?"
Nguyên Thủy nhìn ra bên ngoài cảm khái nói: "Chiến tranh Vu Yêu ở hồng hoang khiến thiên địa đại loạn, làm lòng người rất lo lắng!"
Bạch Cẩm nhất thời thở dài một hơi, nhẹ nhõm nói: "Hoá ra sư bá lo lắng cho thiên hạ, ta còn tưởng là bởi vì tranh chấp giữa các đệ tử cho nên người mới có mâu thuẫn với sư phụ ta!"
Sắc mặt Nguyên Thủy run rẩy một chút, không vui nói: "Đệ tử tranh chấp đều là chuyện nhỏ! Sư phụ kia của ngươi loạn thu đệ tử, giáo đồ vô phương, một con cương thi vậy mà lại xuất thủ đánh lén sư huynh, bởi vậy liền có thể thấy giáo hóa bất lực. Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì Thông Thiên cũng sẽ bị phá hủy ở trong tay những đồ đệ của hắn.”
“Hơn nữa từ khi chuyện xảy ra cho tới bây giờ, làm đệ đệ vậy mà ngay cả một câu bàn giao đối với người huynh trưởng như ta cũng không có? Quả thực là quá mức đáng giận."