Câu cuối cùng mới là trọng yếu nhất đúng không? Trong lòng Bạch Cẩm nghĩ, cũng liền gật đầu liên tục tán thành nói: "Sư bá nói đúng! Ta cũng luôn phản đối sư phụ loạn thu đệ tử. Đoạn thời gian trước sư phụ vừa thu một ngàn đệ tử, ngay sau đó đã bị ta trục xuất khỏi sư môn sáu trăm, người làm Đại sư huynh như ta cũng không dễ dàng chút nào!"
Sắc mặt Nguyên Thủy hơi nguôi ngoai, gật đầu nói: "Thực sự vất vả cho ngươi rồi, Tiệt Giáo may mắn mới có được ngươi, nếu không thì đã sớm lật trời."
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Kỳ thật sư phụ ta cũng đã hết sức, đều là bởi vì thời gian bọn hắn nhập môn quá ngắn, lúc này mới không dạy bảo chu đáo.”
“Sau chuyện này, trong lòng sư phụ ta vẫn luôn áy náy nhưng mà sư bá người cũng hiểu sư phụ ta, người đặc biệt kiêu ngạo cho nên mới không thể kéo mặt mũi xuống mà đi đến đây."
Nguyên Thủy sững sờ, hoài nghi nói: "Thật chứ?"
Bạch Cẩm vỗ ngực, dùng ngôn từ nghĩa chính cam đoan: "Đương nhiên là thật! Lần này cũng là sư phụ cố ý để ta tới đây."
Thần sắc Nguyên Thủy hơi động, mở miệng hỏi: "Hắn để ngươi tới làm gì?"
"Đối với chuyện lúc trước sư phụ cảm thấy vô cùng áy náy, người dự định bày yến tại Thái Thanh Phong. Dưới sự chứng kiến của Thái Thượng sư bá, người sẽ nói xin lỗi với sư bá người, bởi vì mình giáo hóa bất lực dẫn đến đệ tử hai giáo ra tay đánh nhau, người kiểm điểm sâu sắc."
Nguyên Thủy lộ ra nụ cười nói: "Bạch Cẩm, đây không phải lời Thông Thiên nói đúng chứ?"
Bạch Cẩm cười ngượng ngùng nói: "Ta đã chỉnh sửa một chút nhưng ý tứ thì lại không sai, đúng là sư phụ muốn bày yến nhận lỗi."
Nguyên Thủy cười ha ha nói: "Ngươi cái tên tiểu quỷ láu cá này! Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, ta giáo đồ cũng có chỗ thiếu sót cho nên buổi yến tiệc này ta đáp ứng."
Bạch Cẩm cảm kích nói: "Đa tạ sư bá! Sư bá, vậy ta về trước phục mệnh."
"Đi đi! Đi đi!" Nguyên Thủy cười ha hả khoát khoát tay.
Bạch Cẩm đứng dậy cung kính cúi đầu, sau đó quay người đi ra bên ngoài, bay về phía Thượng Thanh Phong.
Bạch Cẩm đứng trước Thượng Thanh Cung chắp tay thi lễ nói: "Đệ tử cầu kiến sư phụ!"
Đại môn của đạo cung ầm một tiếng mở ra, sau khi Bạch Cẩm đi vào, đại môn lại ầm một tiếng đóng lại. Bên trong đại điện sáng như ban ngày, Thông Thiên ngồi xếp bằng trên chủ vị.
Bạch Cẩm tiến lên, đi đến trước bồ đoàn quỳ xuống, dập đầu nói: "Đệ tử thỉnh an sư phụ, chúc sư phụ thánh đạo hưng thịnh."
"Đứng lên đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, thăm dò nói: "Sư phụ, có phải người còn đang giận Nguyên Thủy sư bá?"
"Không có!"
"Sư phụ, đã mấy ngày rồi người không ra ngoài."
"Vi sư đang ngộ đạo!"
"Sư phụ, người còn không tiếp kiến sư đệ sư muội vừa mới nhập môn."
"Vi sư đang ngộ đạo!"
"Sư phụ, cũng đã lâu người không luận đạo cùng với hai vị sư bá."
"Vi sư đang ngộ đạo."
"Sư phụ..."
"Bạch Cẩm, hôm nay ngươi nói hơi nhiều!" Thông Thiên sâu kín nói.
"Một câu cuối cùng." Bạch Cẩm nghiêm mặt nói: "Sư phụ, Nhị sư bá mời người ăn cơm."
Thông Thiên sững sờ, hoài nghi nói: "Hắn mời ta ăn cơm?"
Bạch Cẩm liên tục gật đầu nói: "Ta vừa từ Ngọc Thanh Cung trở về, Nguyên Thủy sư bá nói với ta rất nhiều chuyện, chủ yếu là liên quan tới xung đột mấy ngày trước, trong lúc nói chuyện Nguyên Thủy sư bá đã thể hiện sự áy náy sâu sắc."
"Hắn mà cũng áy náy? Bạch Cẩm ngươi nói dối thì cũng phải bịa cho giống một chút." Thông Thiên khinh thường nói.
Bạch Cẩm cười ngượng ngùng: "Được rồi! Đúng là ta đã thêm thắt một chút, quả nhiên ta vẫn không thể nói dối, thoáng chốc đã bị sư phụ nhìn thấu."
Thông Thiên cười ha ha một tiếng, hỏi: "Hắn còn nói cái gì?"
"Đối với hành vi môn hạ đệ tử xuyên tạc lời nói của sư bá, nói xấu đệ tử Tiệt Giáo ta, Nguyên Thủy sư bá tỏ ra vô cùng bất mãn, đồng thời cũng tràn ngập áy náy đối với sư phụ người cho nên sư bá dự định mời khách tại Thái Thanh Phong, dưới sự chứng kiến của Thái Thượng sư bá, nhận lỗi với sư phụ người."
"Những lời này chắc ngươi cũng đã thêm thắt!"
"Một chút ạ nhưng ý tứ vẫn không thay đổi. Sư phụ, người cũng biết, sư bá là người đặc biệt kiêu ngạo, cho nên người nói chuyện tương đối uyển chuyển, thế nhưng đúng là ý tứ này."
Thông Thiên cười ha hả nói: "Coi như hắn còn tự biết mình, giáo đồ đệ kẻ nào cũng tâm cao khí ngạo, có thể có cái thành tựu gì? Ngươi đi nói cho sư bá của ngươi, buổi yến tiệc này ta đáp ứng."
Bạch Cẩm vội vàng đáp: "Vâng!" Hắn đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
...
Bạch Cẩm vội vã trở lại cung điện của mình, mở miệng kêu lên: "Thạch Cơ sư muội, phiền muội tới đây!" Thanh âm truyền xuống bên dưới.
Một lát sau, Thạch Cơ đi vào đạo cung của Bạch Cẩm, nói: "Sư huynh, ngươi tìm ta?"
Bạch Cẩm đứng dậy từ trên ghế, vừa cười vừa nói: "Sư muội, làm phiền ngươi đi tìm một chút nguyên liệu nấu ăn trân quý."
Thạch Cơ nghi hoặc nói: "Nguyên liệu nấu ăn trân quý?"
"Tỷ như sơn trân dị quả, thịt tiên cầm thần thú gì đó."
Thạch Cơ có chút khó xử nói: "Ở núi này sơn trân dị quả thì còn có thể tìm được, nhưng mà thịt tiên cầm thần thú gì đó thì rất khó kiếm, dù sao bọn chúng cũng vô cùng cường đại, không dễ đối phó."
Lúc này Bạch Cẩm mới nói: "Khó kiếm thì đi mua!"
Thạch Cơ mờ mịt nói: "Mua?"