"Phái một đệ tử đến Thiên Đình, dùng Công Đức Kim Tiền giao dịch với Yêu Thần trên Thiên Đình. Chỉ là một miếng thịt mà thôi, rất dễ mua. Hãy nhớ là trước tiên phải đi tìm Phục Hy Đại Thánh nhờ hắn ra mặt kẻo mất cả tiền lẫn người."
Thạch Cơ trợn tròn mắt: "Còn có thể làm vậy ư? Bọn hắn sẽ bán chứ?"
"Đổi Công Đức Kim Tiền cho ngươi lấy một miếng thịt, ngươi có đồng ý không?"
Thạch Cơ do dự chốc lát rồi gật đầu: "Ta đồng ý. Chỉ là một miếng thịt mà thôi, xẻo đi vẫn có thể mọc lại."
"Thì thế, trên đời này có thứ không mua bán được nhưng trong đó tuyệt đối không bao gồm mấy miếng thịt. Ngươi mau đi đi!"
"Vâng!" Thạch Cơ xoay người đi ra ngoài.
Nàng ra lệnh một tiếng, các đệ tử trong Tiệt Giáo lập tức bận rộn. Người thì thu gom sơn trân dã vị, kẻ thì đi mua các loại thịt thần thú, tiên thú.
Hai ngày sau trên Thái Thanh Phong đặt một kệ đồ ăn, trên kệ là đủ loại thịt, trên mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều phát ra tiên quang và tỏa ra mùi thơm ngào ngạt đầy hấp dẫn.
Bên cạnh có một chiếc bàn tử sắc tôn quý, Thái Thượng đang ngồi trước chiếc bàn ấy.
Bạch Cẩm đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Sư bá, người nhất định phải cứu ta! Không thì ta chết chắc đó!"
Thái Thượng mỉm cười gật đầu rồi nói: "Bọn hắn tới rồi."
Bạch Cẩm lập tức đứng thẳng người, vẻ mặt trang nghiêm.
Thân ảnh của Nguyên Thủy và Thông Thiên im hơi lặng tiếng xuất hiện trước bàn, cả hai cùng hô: "Đại huynh!"
Thái Thượng nở nụ cười: "Ngồi đi!"
Nguyên Thủy và Thông Thiên đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, bầu không khí vẫn tốt đẹp. Trong lòng hai người đều đang nghĩ đối phương đã chịu nhận sai trước thì mình không cần phải tỏ vẻ chiếm lý mà vẫn cắn chặt không buông. Thậm chí sau khi ngồi xuống, bọn hắn còn gật đầu mỉm cười với đối phương.
Nguyên Thủy nhìn nồi lẩu trên bàn, gật đầu hài lòng: "Nguyên liệu lần này có vẻ được đấy."
Bạch Cẩm khom người, cung kính nói: "Thưa sư phụ và hai vị sư bá, đây là gia yến nên đệ tử chỉ chuẩn bị một nồi lẩu đơn giản. Người một nhà không ăn hai nồi, mời sư phụ và sư bá thưởng thức."
Nguyên Thủy và Thông Thiên nhìn nhau. Người một nhà không ăn hai nồi, Bạch Cẩm nói có ẩn ý đó! Hắn cố ý bắc cho đối phương một bậc thang để chuẩn bị xin lỗi ư? Hai người cùng mỉm cười gật đầu.
Thái Thượng cười bảo: "Bạch Cẩm, cho nguyên liệu vào đi!"
"Vâng!" Bạch Cẩm đáp lời, sau đó bỏ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi.
Thái Thượng cười ha hả: "Lần trước ăn lẩu chúng ta vẫn chưa thành Thánh, khi ấy nhờ có Bạch Cẩm nói một câu thức tỉnh người trong mộng, chỉ ra đại đạo của chúng ta."
Nguyên Thủy cảm khái: "Đúng vậy! Nếu không có Bạch Cẩm thì không biết chúng ta phải đi biết bao nhiêu đường vòng mới có thể đạt thành đại đạo."
Thông Thiên tiếp lời: "Là bản thân ngươi, không phải chúng ta. Thật ra lúc đó ta đã nghĩ đến con đường giáo hóa rồi."
Nguyên Thủy thốt ra tiếng "ha" lạnh lùng: "Trước đây không biết ai muốn luyện chế thánh trận bao phủ hồng hoang gì đó ấy nhỉ?"
Thông Thiên nói ngay: "Còn có người cuồng vọng định luyện chế thánh khí nữa kìa!"
Hai người nhìn nhau, đồng thời chìa tay búng về phía Thượng Thanh Phong, tâm trạng lập tức tốt hơn nhiều.
Bạch Cẩm thầm mặc niệm cho Đại sư huynh, sau đó vội vàng thêm đồ ăn, đồng thời lo lắng cho chính mình. Mình là Thương Thiên Bạch Hạc, không muốn biến thành Đan Bạch Hạc đội lì xì đâu.
Hai người Thông Thiên và Nguyên Thủy vừa ăn vừa móc mỉa nhau nhưng bầu không khí ngày càng hòa hợp như trở lại hồi trước khi thành Thánh.
Sau khi ăn no uống đã, Thông Thiên đặt đũa ngọc xuống, nhìn về phía Nguyên Thủy và nói: "Nhị huynh, bắt đầu đi!"
Nguyên Thủy cũng đặt đũa ngọc xuống, mỉm cười nhìn Thông Thiên: "Được!"
Bạch Cẩm giật thót, lông măng khắp người dựng đứng hết cả lên. Lúc này hắn chợt nhận ra nơi này cực kỳ không an toàn, bèn vội vàng lên tiếng: "Sư phụ, vẫn còn một món chưa bưng lên, ta đi chuẩn bị một lát ạ."
Thông Thiên đang chờ Nguyên Thủy xin lỗi, làm gì còn tâm trạng ăn cơm canh gì nữa. Hắn bực mình quát: "Không ăn nữa."
Bạch Cẩm lại cuống quít ôm bụng làm bộ khó chịu: "Sư phụ, tự dưng ta hơi đau bụng."
"Ngươi là Thái Ất Kim Tiên mà lại bị đau bụng hả?"
"Sư phụ, có lẽ ta ăn phải đồ ôi thiu, chắc là thịt thiu cảnh giới Đại La."
Thông Thiên nhìn hắn, thật sự là giả quá chừng luôn. Hắn nghĩ lát nữa sư huynh xin lỗi mình, để tên tiểu bối Bạch Cẩm nhìn thấy cảnh đó thì quả thực không hay, vì vậy hắn gật đầu bảo: "Ngươi về trước đi! Chú ý nghỉ ngơi."
Bạch Cẩm vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn phụ!" Sau đó hắn lập tức cưỡi mây bay về phía Thượng Thanh Phong, dáng vẻ chạy trối chết.
Trên Thái Thanh Phong chỉ còn lại ba người Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên.
Nguyên Thủy tươi cười nói: "Tam đệ, bây giờ được rồi nhỉ! Ngươi có gì muốn nói với vi huynh?"
Thông Thiên nhíu mày hỏi ngược lại: "Không phải ngươi nói với ta sao?"
Nụ cười trên gương mặt Nguyên Thủy vụt tắt, hắn hỏi với vẻ nghi ngờ: "Chẳng phải ngươi muốn xin lỗi ta ư?"
Thông Thiên hậm hực cất lời: "Ta còn tưởng ngươi muốn xin lỗi ta!"
Hai người nhìn nhau, đồng thanh hô: "Bạch Cẩm!"
Hắt xì, hắt xì! Bạch Cẩm vừa bay về Thượng Thanh Phong lập tức hắt hơi liên tục. Hắn túm chặt đạo bào trên người, vội vàng chạy ra sau núi. Đại sư huynh, ta đến tìm ngươi đây!