Trên Thái Thanh Phong, Thông Thiên tức quá hóa cười: "Tên tiểu tử láo xược Bạch Cẩm kia dám lừa gạt sư phụ, để xem khi trở về ta có nhổ sạch lông của hắn không!"
Nguyên Thủy lạnh lùng hừ mũi: "Bạch Cẩm có tinh nghịch đến mấy cũng tốt hơn đám đồ đệ yêu ma kia của ngươi nhiều."
Thông Thiên lập tức cãi lại: "Còn tốt hơn đám đệ tử tự cao tự đại của ngươi gấp mấy nghìn lần! Không ngờ bọn hắn lại nói đệ tử của ta toàn là một đám khoác lông đội sừng, sinh ở nơi ẩm ướt, nở từ quả trứng, không xứng kết giao với bọn hắn?"
"Chẳng lẽ không đúng à? Ngươi không nhìn xem Thượng Thanh Phong của ngươi đã thành cái dạng gì. Nếu không có Bạch Cẩm thì Thượng Thanh Phong của ngươi đã lật trời từ lâu rồi!"
"Bạch Cẩm tốt cỡ nào cũng là đồ đệ của ta."
Nguyên Thủy há hốc miệng, đột nhiên không phản bác được. Hình như hắn nói cũng có lý.
Thông Thiên đắc ý nhìn Nguyên Thủy, bây giờ chẳng phải đệ tử của ta áp đảo đồ đệ của ngươi sao?
Nguyên Thủy cất giọng u ám: "Ngươi vừa mới bị Bạch Cẩm lừa."
Vẻ mặt đắc ý chợt đông cứng, Thông Thiên tức giận!
Thái Thượng gõ bàn, bực bội lên tiếng: "Được rồi, các ngươi ầm ĩ đủ chưa? Hai vị Thánh Nhân tôn quý trong thiên địa lại hậm hực chỉ vì một chuyện cỏn con, còn khiến tiểu bối phải lo lắng ngược xuôi?"
Giọng hắn dịu lại: "Nhìn chung thì trong số các môn hạ đệ tử của các ngươi, môn hạ của Nguyên Thủy từ Nhiên Đăng đến Vân Trung Tử, môn hạ của Thông Thiên từ từ Đa Bảo đến nhóm đệ tử ký danh, kỳ thực người thật lòng quan tâm đến các ngươi chỉ có Bạch Cẩm. Mấy ngày nay Nguyên Thủy ngươi không vui, môn hạ đệ tử có hành động gì không? Mấy ngày nay Thông Thiên ngươi không vui, đám Đa Bảo có làm gì không?"
Cả Nguyên Thủy lẫn Thông Thiên đều im lặng chốc lát rồi chầm chậm lắc đầu, bất giác nhớ lại hành động của Bạch Cẩm trong khoảng thời gian này. Đầu tiên hắn mạo hiểm đắc tội với Thánh Nhân, lừa mình đi dự tiệc, sau đó tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị đồ ăn cho yến tiệc để hai người hòa thuận như xưa. Cảnh tượng lúc nãy Bạch Cẩm cười xòa rời đi tái hiện trong đầu, bọn hắn bỗng cảm thấy ấm lòng, một dòng khí nóng dâng trào trong tim.
Nguyên Thủy bưng chén rượu lên uống cạn rồi đặt mạnh lên bàn, khoan thai nói: "Trong số các đệ tử của Thông Thiên, chỉ có duy nhất Bạch Cẩm là vừa mắt."
Thông Thiên lạnh lùng hừ mũi, đắc ý nói: "Gộp hết đám đệ tử kia của ngươi lại với nhau cũng chẳng bằng Bạch Cẩm."
"Ngươi!" Nguyên Thủy lại giận điên người, rất muốn chỉnh đốn hắn một trận.
Thái Thượng bất đắc dĩ lên tiếng: "Sau khi thành Thánh, các ngươi đều trở nên nóng tính hơn, không thể bình tĩnh ngồi xuống luận đạo một hồi sao?"
"Luận đạo?" Nguyên Thủy nén giận gật đầu: "Được, vậy thì chúng ta luận đạo. Hôm nay chúng ta thử xem đạo của ai đúng hơn."
Thông Thiên ngạo nghễ nói: "Đỉnh của Tiên là Thánh, Thông Thiên kiêu ngạo nhất trong hàng Thánh, trảm thiên đoạt đạo, ai có thể sánh bằng?"
Nguyên Thủy lạnh lùng cất lời: "Tận cùng của đại đạo ai là đỉnh? Nhất ngộ Nguyên Thủy đạo thành không!"
Hai người nhìn nhau tóe ra tia lửa, tràn đầy sát khí.
Thái Thượng há hốc miệng, cô đơn ngồi bên cạnh. Đẳng cấp của bọn hắn rất cao, mình nên nói gì bây giờ?
Trong lúc Tam Thanh luận đạo ở Thái Thanh Phong, một mình Bạch Cẩm thập thò xuất hiện trước sơn cốc nơi Đa Bảo đang bế quan. Hắn rón rén nhìn vào trong, chỉ thấy Đa Bảo đang nằm trên mặt đất trong sơn cốc, khí chất càng thêm xuất chúng, không có người thứ ba ở đây.
Bạch Cẩm thả lỏng, bố trí một đạo phòng ngự xung quanh sơn cốc, sau đó nghênh ngang đi vào trong sơn cốc.
Đa Bảo nằm dưới đất đã cảm ứng được, lập tức bật dậy nhưng dưới chân chợt lảo đảo. Hắn lắc đầu, hai mắt mơ màng, chỉ cảm thấy đầu ong ong.
Bạch Cẩm đứng tại chỗ, mặt mày tươi cười nhìn hắn.
Đa Bảo ngưng thần trấn tĩnh lại rồi hỏi: "Bạch Cẩm, ngươi đến đây làm gì?"
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, cười hì hì: "Đại sư huynh, ta đến khiêu chiến ngươi, mong ngươi chỉ giáo!"
Đa Bảo giật mình, âm thầm cảnh giác. Hắn lại vô duyên vô cớ khiêu chiến chính mình? Có âm mưu, nhất định là có âm mưu nào đó!
Nhưng bề ngoài hắn vẫn cười ngạo nghễ, thái độ khinh miệt: "Dựa vào ngươi mà cũng xứng khiêu chiến ta? Bạch Cẩm à, ngươi về tu luyện thêm hai mươi nghìn năm nữa đi!" Sau đó hắn lập tức tung người bay lên, đáp xuống hàn đàm dưới thác nước rồi nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng.
Bạch Cẩm đi về phía trước, mỉm cười khiêu khích: "Sư huynh, lẽ nào ngươi sợ?"
"Ha ha, đợi khi nào ngươi đột phá Đại La thì hẵng đến khiêu chiến ta! Hiện tại ngươi quá yếu."
Bạch Cẩm giậm chân bình bịch, lồng ngực nghẹn khuất. Không ngờ sư huynh đã học được thói cà khịa người ta, lại còn khịa khiến mình không đỡ được. Giận tím người!
Bạch Cẩm hít sâu một hơi, trong lòng tự khuyên nhủ chính mình: đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận sinh bệnh thì chẳng ai gánh hộ. Sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, cất giọng nói: "Vậy thì nhờ sư huynh chỉ dẫn cho tiểu đệ được không?"
Đa Bảo lắc đầu: "Ngươi vẫn nên đi tìm Vô Đương thì hơn! Ta không có thời gian."
Bạch Cẩm đi tới cạnh hồ nước, trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Đại sư huynh, kính nhờ huynh đó!"
"Ha ha!" Đa Bảo cười gằn. Ngươi kiên nhẫn như vậy chắc chắn là có bẫy, Đa Bảo ta sẽ mắc lừa chắc? Ngươi quá coi thường Đa Bảo này rồi đấy.
Bạch Cẩm đứng thẳng người, giọng nói âm u: "Sư huynh, ngươi ngày càng tài hoa xuất chúng!"
Ầm! Một cột nước bỗng dâng lên trong hồ, Đa Bảo trong cột nước chợt phóng lên cao, giận dữ gầm lên: "Bạch Cẩm, đừng có trốn! Hôm nay chúng ta phải phân rõ phải trái!"
Ngay sau đó, một thủ ấn lớn màu xanh giáng từ trên trời xuống bao phủ cả một khoảng trời, áp lực cường đại khiến sơn cốc bên dưới ầm ầm lún xuống. Một chưởng ấn khổng lồ khoảng một nghìn mét vuông xuất hiện, hồ nước sôi sùng sục tạo thành từng cột nước bắn ra xung quanh theo các chiều ngang dọc tựa như những con thủy long.
Bạch Cẩm đang đứng giữa chưởng ấn. Hắn ngẩng đầu nhìn bàn tay màu xanh khổng lồ trên bầu trời, nụ cười rạng rỡ nở rộ trên khuôn mặt, mái tóc rối tung bay loà xoà.
Rầm! Một bàn tay khổng lồ đè Bạch Cẩm vào trong bùn đất, đất đá văng lên cao hàng trăm mét.