Đột nhiên trên đỉnh núi mây vần gió vũ, cực quang sáng chói lưu chuyển, một cánh cửa hư ảo hiện ra trong cực quang.
Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không đều ngẩng đầu nhìn lên. Là hình chiếu Thiên Môn, hắn đến rồi!
Thân Công Báo đi ra từ trong cánh cửa, vừa chắp tay vừa cười sang sảng chào hỏi: "Nguyên Soái, Đại Thánh!" Hắn xuống đám mây, đứng trên đỉnh núi.
Trư Bát Giới cũng vội vàng chắp tay nói: "Làm phiền Thần Quân đi một chuyến."
Thân Công Báo cười ha hả: "Ta còn phải cảm tạ Nguyên Soái cho ta cơ hội báo thù."
Tôn Ngộ Không sốt sắng lên tiếng: "Các ngươi đừng cảm tạ tới cảm tạ lui nữa, tìm tiểu hòa thượng trước đã. Lão đầu Khương Tử Nha kia nhìn không giống người tốt lành gì, nếu thật sự để tiểu hòa thượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão Tôn ta biết ăn nói với Câu Trần Đại Đế thế nào."
Thân Công Báo tươi cười nói: "Đại Thánh đừng vội, để ta xem Khương Tử Nha trốn ở đâu."
Thân Công Báo nhẹ nhàng giậm chân xuống đất. Lấy chân hắn làm trung tâm, một tấm Bát Quái Đồ nhanh chóng trải rộng ra bốn phía, phủ khắp vạn dặm thiên địa. Kinh văn trên Bát Quái Đồ không ngừng lưu chuyển.
"Ôi chao!" Tôn Ngộ Không nhìn xung quanh, tò mò hỏi: "Đây là thứ gì?"
Thân Công Báo khẽ mỉm cười trả lời: "Đại Thánh, đây là thủ đoạn của sư môn ta."
Hắn nhìn vạn dặm sơn hà xa xăm: "Nếu coi thiên địa này là một thanh Như Ý, thì bản thân ta chính là Bát Quái Châu ở đầu Như Ý, thiên địa như ý đều tùy tâm ý."
Thân Công Báo nhắm mắt lại, chắp hai tay sau lưng đứng trên đỉnh núi, y bào bay phần phật, bát quái dưới chân xoay tròn.
Từ bầu trời hồng hoang trên Cửu Thiên nhìn xuống, ở Tây Ngưu Hạ Châu loáng thoáng hiện ra một thanh Như Ý hư ảo. Như Ý từ từ chuyển động như kim đồng hồ, ở đầu Như Ý có một viên Bát Quái Châu tỏa sáng lấp lánh.
Trên Linh Sơn, không ít Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo bất giác nhìn về phía Đông. Là Ngọc Thanh Tiên Pháp.
Ở Tây Ngưu Hạ Châu, không ít Yêu Thần cấp bậc Đại La bất giác nhìn về phía Đông Nam. Là Nguyên Thủy đại đạo. Trong lòng thầm nâng cao cảnh giác, lập tức thu liễm khí tức. Lẽ nào đệ tử đời thứ hai của Xiển Giáo đến?
Thân Công Báo bỗng mở choàng mắt, khóe môi nở nụ cười: "Ngọc Thanh Tiên Quang. Khương Tử Nha, ta tìm thấy ngươi rồi, không ngờ ngươi lại trốn dưới lòng đất, còn ngụy tạo một địa tâm."
Trư Bát Giới cười ha hả: "Lão Trư biết ngay là tìm Thần Quân giúp đỡ tuyệt đối không thành vấn đề."
Trong mắt Tôn Ngộ Không lóe lên hung quang. Hắn cất lời: "Chúng ta đi tìm hắn thôi, lão Tôn ta sẽ dạy hắn phải mở tiệm thế nào, cả gan mở hắc điếm phải chịu được một gậy của ta."
"Ồ, có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Thân Công Báo tò mò hỏi, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết rốt cuộc Khương Tử Nha đắc tội hai người này như thế nào.
"Nào nào, chúng ta vừa đi vừa nói, để lão Trư ta kể cho ngươi. Vị sư huynh kia của ngươi nham hiểm thật đấy!"
…
Trên đám mây, Thân Công Báo vừa vuốt ria mép vừa híp mắt nói: "Từ sau Phong Thần Chiến, ta không gặp lại Khương Tử Nha. Không ngờ hắn lại mở hắc điếm, đúng là đồ đệ tốt mà sư phụ yêu thương! Khà khà!"
Bên dưới ba nghìn mét có một khu đất trống, mặt đất hỗn độn như thể bị lưỡi cày lật tung, vách núi xung quanh cũng gồ ghề lồi lõm.
Khương Tử Nha ngồi trên một tảng đá dính đầy bùn đất, trước mặt có một cái đầu trọc, thân thể bị chôn dưới lòng đất, chỉ lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
Bộp!
Khương Tử Nha vươn tay đánh lên cái đầu trọc lốc của Đường Tam Tạng, lạnh lùng cười ha ha: "Hạ thủ vô tình với ta, bảo ta tự giải quyết ổn thỏa.
Chẳng phải ngươi giỏi lắm sao? Ngươi có bản lĩnh thì triển đi!"
Đường Tam Tạng cố gắng ngẩng đầu, cố nặn ra nụ cười: "Thí chủ, tục ngữ có câu 'oan gia nên giải không nên kết'. Bần tăng cảm thấy chúng ta nên bình tĩnh lại, nói chuyện đàng hoàng. Ta tin rằng chúng ta nhất định có thể biến thù thành bạn, trở thành hảo hữu chí giao."
"Bốp!"
Khương Tử Nha lại đập một phát, cười khẩy: "Biến thù thành bạn, nhưng vừa nãy ngươi muốn giết ta cơ mà."
"A Di Đà Phật! Thí chủ, chắc chắn là ngài nghe nhầm rồi. Bần tăng là cao tăng đại đức, quét nhà còn e ngại con kiến chết, thắp đèn còn sợ cháy thiêu thân, sao có thể nói ra chữ giết người?"
"Bốp!"
"Ý ngươi là ta mắt mờ tai điếc?"
"A Di Đà Phật! Thí chủ, ngươi đừng quá đáng, bần tăng không phải người dễ chọc đâu."
"Bốp!"
"Đại đồ đệ của bần tăng là Tề Thiên Đại Thánh đó!"
"Bốp!"
"Nhị đồ đệ của bần tăng là Thiên Bồng Nguyên Soái đó!"
"Bốp!"
"Tam đồ đệ của bần tăng là Quyển Liêm Đại Tướng đó!"
"Bốp!"
Đường Tam Tạng ngẩng đầu nhìn Khương Tử Nha, nước mắt rưng rưng, khóc rưng rức: "Hu hu, ngươi bắt nạt người quá đáng! Có bản lĩnh thì ngươi thả bần tăng ra, bần tăng đại chiến ba trăm hiệp với ngươi!"
"Chờ đến khi bần đạo làm cho ngươi phản bản quy nguyên, biến thành Kim Thiền Tử, ngươi hẵng đại chiến ba trăm hiệp với bần đạo!
Bây giờ ngươi vẫn còn yếu lắm! Dù đưa cho ngươi một phần sức mạnh của Vương Linh Quan, ngươi cũng không thể phát huy. Nếu Vương Linh Quan biết thần lực của hắn được đưa cho tên vô dụng nhà ngươi, phỏng chừng hắn tức đến xỉu luôn!"
"Bần tăng... bần tăng... Hu hu! Bần tăng sai rồi, đừng đánh ta nữa được không?"
Mặt Khương Tử Nha chợt biến sắc, trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi mơ hồ. Hắn bỗng ngẩng phắt đầu nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt bình tĩnh ẩn giấu nét hoảng sợ. Sao lại thế được? Sao bọn hắn có thể tìm được nơi này?
Đường Tam Tạng cũng phát hiện ra sắc mặt Khương Tử Nha thay đổi, trong lòng lập tức kích động. Là Ngộ Không, nhất định là đám Ngộ Không tìm tới.
Đường Tam Tạng ngẩng đầu hô to: "Ngộ Không, Bát Giới, Ngộ Tịnh, vi sư ở đây! Mau đến cứu vi sư!"