Tôn Ngộ Không ở bên cạnh tò mò hỏi: "Nam Cực Trường Sinh Đại Đế và Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế lão Tôn ta chỉ từng nghe tên chứ chưa từng thấy qua, bọn hắn rất lợi hại à?"
Ngao Bính ở bên cạnh nói: "Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế là sư phụ Na Tra."
Tôn Ngộ Không kinh ngạc kêu: "Ồ! Na Tra còn có thân phận này sao? Đồ đệ của Đế Quân?”
"Nhưng không thể so sánh với Câu Trần Đại Đế, mặc kệ là thực lực hay là quyền hành đều kém Câu Trần Đại Đế quá nhiều."
"Ha ha! Lão Tôn ta chỉ biết Câu Trần Đại Đế là lợi hại nhất."
...
Trong Đông Cực Thanh Hoa giới, Thanh Hoa Đại Đế và Trường Sinh Đại Đế ngồi thẳng trong hoa viên, chung quanh là mây mù lượn lờ, thỏ vàng chạy nhảy.
Bạch Lộc và Kim Hà đồng tử đạp mây mù mà đến, đi tới trước hai vị Đại Đế, làm lễ cung kính nói: "Bái kiến Đế Quân!"
Kim Hà đồng tử áy náy nói: "Khởi bẩm Đế Quân, chúng ta không thể mang sư thúc về."
Giọng nói to lớn của Thanh Hoa Đại Đế vang lên: "Ta đã biết!”
“Sư đệ, nếu Câu Trần Đại Đế đã mời, chúng ta liền đi Câu Trần Cung một chuyến đi!"
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế khẽ gật đầu, cười ha hả nói: "Được!"
Thân ảnh hai vị Đế Quân nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Trong chính điện ở Điểu Sào, mái vòm là biển sao lưu chuyển, sàn nhà phía dưới là vạn thú gầm thét, chung quanh dựng lên một pho tượng uy vũ thần tướng có hình thái khác nhau, đoan chính uy nghiêm, Bạch Cẩm mặc đế bào ngồi ngay ngắn trên chủ vị, hắn đang chờ đợi.
Hai vị Đại Đế cũng mặc đế bào từ ngoài cửa đi vào, ngẩng đầu nhìn Câu Trần Đại Đế trên chủ vị. Phía sau mỗi người hiện lên một tòa đế ỷ, bọn hắn ngồi ngay ngắn trên đế ỷ, đế ỷ cao ngang ngang với chủ vị.
Bạch Cẩm khẽ ngẩng đầu, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Ngọc Thanh chi đạo coi trọng quy củ, lấy khách áp chủ lại là quy củ của ai?"
Thanh Hoa Đại Đế mặt không đổi sắc nói: "Thượng Thanh chi đạo coi trọng tình nghĩa, bắt sư huynh đệ thì là tình nghĩa của ai?"
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế khẽ lắc đầu, cảm khái nói: "Sư huynh, Khương Tử Nha chính là người thừa kế Ngọc Thanh đạo thống ở Hạ Giới, ngươi bắt hắn vào thiên lao chính là đánh vào mặt Ngọc Thanh ta, ngày sau ngươi còn có thể tiến vào Thanh Vi Thiên sao?"
"Sư đệ nói sai rồi, ta đây là đang bảo vệ thể diện của Ngọc Thanh. Danh tiếng Ngọc Thanh uy chấn tam giới, chúng sinh nghe nói đều cúi đầu, không ai không phục. Khương Tử Nha ham muốn thân thể Đường Tam Tạng, chặn đường cướp bóc, hành động không khác gì bôi nhọ danh hào Ngọc Thanh. Ngươi nghĩ ta có thể coi như hắn ta vô hình không tồn tại, không bắt hắn ta sao?"
Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Thanh Hoa Đại Đế lập tức sinh ra lửa giận: "Hiện tại Thiên Đình đều đang lan truyền, rằng Khương Tử Nha ham muốn thân thể Đường Tam Tạng, chặn đường cướp tài cướp sắc, bị Tư Pháp Thiên Thần bắt lại. Ở tam giới không biết có bao nhiêu tiên thần đang chờ xem Xiển Giáo ta bị chê cười, đây là cái ngươi muốn nhìn thấy?"
"Vậy ngươi có biết hiện tại Khương Tử Nha đã vô cùng nguy hiểm không? Đường đường là đệ tử Tam Thanh, chính tông Huyền môn mà lại làm ra hành động cản đường cướp bóc, nếu không nghiêm trị thì ngoại giới sẽ đối đãi với Huyền môn ta như thế nào? Sau này Khương Tử Nha sẽ biến thành bộ dáng gì?"
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế bình tĩnh nói: "Khương Tử Nha có sai, Xiển Giáo ta sẽ tự xử lý, không cần người ngoài nhúng tay?"
Ánh mắt Bạch Cẩm ngưng tụ, khí thế cường đại nhất thời nở rộ, thiên uy mênh mông hàng lâm như Thiên đạo trong u minh, như địa uyên sâu kín, khó có thể kháng cự, khó có thể địch nổi.
Sắc mặt Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế đều biến đổi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi thần phục.
Bạch Cẩm đè nén lửa giận nói: "Người ngoài? Các ngươi coi ta là người ngoài?"
Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế đều nín thở, vì bị khí tức mạnh mẽ của Bạch Cẩm trấn áp. Trong lòng bọn hắn chấn động, đặc biệt là Thái Cực Thanh Hoa Đại Đế. Cùng là đại năng Chuẩn Thánh, nhưng bọn hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Bạch Cẩm, đại đạo của bản thân bị đè nén trong cơ thể, rốt cuộc hắn thuộc cảnh giới nào?
Sắc mặt Thanh Hoa Đại Đế tối sầm lại, khó khăn nói: "Câu Trần Đại Đế định dùng vũ lực à? Định tống bọn ta vào Thiên Ngục ư?”
Khí tức mạnh mẽ biến mất, áp lực ngưng tụ trong đại điện cũng được thu lại. Thanh Hoa Đại Đế và Trường Sinh Đại Đế lập tức thả lỏng, nhưng vẻ mặt cả hai đều rất khó coi.
"Hoa sen hồng hoa bạch ngẫu thanh diệp, tam giáo vốn là một. Tam Thanh Đạo bao gồm Thái Thanh, Ngọc Thanh, Thượng Thanh, dù thay đổi bao nhiêu lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Tam Thanh là huynh đệ chí thân, là tay chân ruột thịt. Nhất thánh không đủ, thì Nhị thánh bổ sung, đệ tử chúng ta cũng phải như vậy. Tuy là tam môn nhưng lại có cùng nguồn gốc, lẽ ra phải thân thiết giống như huynh đệ.
Nếu đã là huynh đệ thân thiết, Tử Nha mắc lỗi, đương nhiên ta phải chịu trách nhiệm chỉnh đốn.
Thái Ất Chân Nhân, Nam Cực Tiên Ông, các ngươi xem hai giáo còn lại là người ngoài, đây là muốn chia rẽ tình cảm của Tam Thanh sao?” Bạch Cẩm nghiêm nghị quát lên.
Ở Thanh Vi Thiên trong Hỗn Độn, vẻ mặt của Nguyên Thủy Thiên Tôn thay đổi, lộ ra một nụ cười hiếm có. Bạch Cẩm đang nói về chuyện ta và Đại huynh đã hủy diệt Tiệt Giáo, cứu giúp Thông Thiên ở trong Phong Thần. Giống như những gì hắn đã nói, một người không đủ, thì hai người còn lại phải bù đắp, vì chúng ta vốn dĩ là huynh đệ.
Trong Vũ Dư Thiên, Thông Thiên giáo chủ cười to hai tiếng. Bạch Cẩm đang nói về chuyện ta và Nguyên Thủy áp bức Thái Thượng. Bội tình bạc nghĩa có phải là điều mà Tam Thanh nên làm hay không? Một người sai thì hai người khác phải bù lại, nói rất đúng!
Trong Đại Xích Thiên, Thái Thượng Thánh Nhân thay đổi sắc mặt, trong lòng âm thầm cảm khái. Bạch Cẩm nói vậy cũng không quá đáng. Rõ ràng là hai người bọn hắn phạm lỗi, nhưng một mình ta lại phải đền bù, chỉ là có tam giáo nhất thể cùng chịu vinh nhục, Bạch Cẩm đã vượt xa bọn hắn.