Trong Điểu Sào, sắc mặt của Thanh Hoa Đại Đế đột nhiên thay đổi, vội vàng giải thích: "Không có, Câu Trần Đại Đế, ta không hề chia rẽ tình cảm của Tam Thanh.”
Bạch Cẩm đau khổ nói: "Đừng có nói xạo, bổn tướng ta tâm sáng như trăng, không biết sao trăng lại soi bóng xuống mương. Ta một lòng một dạ coi các ngươi là huynh đệ, nhưng các ngươi lại luôn coi ta là người ngoài, thật là đáng buồn!”
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cũng không nhịn được nói: "Câu Trần Đại Đế, bây giờ bọn ta đang nói về chuyện ngươi bắt giữ Khương Tử Nha, ngươi đừng có làm càn làm bậy, vu oan giá họa cho bọn ta!”
"Lúc này các ngươi lại cho rằng ta đang vu oan giá họa?”
Bạch Cẩm lắc đầu cảm thán nói: "Nếu các ngươi đã không quan tâm đến phần tình nghĩa này, ta cần gì phải làm người xấu.”
Bạch Cẩm đau buồn xua tay, yếu ớt nói: "Các ngươi đưa Khương Tử Nha đi đi! Là ta tự mình đa tình, chỉ mong sau này các ngươi có thể kiểm soát chặt chẽ Khương Tử Nha, chớ mạo hiểm sinh mệnh của Ngọc Thanh.”
Nam Cực Đại Đế nói: "Đa tạ sư huynh!”
"Chỉ là ngươi có thể thả, nhưng hình phạt thì không thể thiếu. Mặc dù Khương Tử Nha đã mở hắc điếm, chặn đường cướp bóc, nhưng không hại đến tính mạng, cũng không có làm hại đến ai, thêm hàng trăm triệu năm có biểu hiện tốt. Theo Thiên quy thì phải nộp phạt mười vạn Huyền Hoàng Kim Tiền, sau khi nộp phạt thì có thể đưa đi.”
Nam Vô Tài Công Đức Phật trong lòng Bạch Cẩm sáng như gương, chắc chắn hắn không giữ được Khương Tử Nha. Dù sao ở đây cũng là hồng hoang, không phải là kiếp trước. Nếu thực sự bắt Khương Tử Nha tống vào Thiên ngục, không khác nào gây thù chuốc oán với Tiệt Giáo, hơn nữa cũng không bàn giao được với bên phía Nhị sư bá. Tốt hơn hết là gửi củ khoai nóng bỏng này đi, thể hiện mình thông minh, lấy đại cục làm trọng. Bàn tính trong lòng Bạch Cẩm vang lên lạch cạch.
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế ngơ ngác nhìn nhau. Không phải chúng ta đến đây hỏi tội, tiện thể đưa Khương Tử Nha đi sao?
Bây giờ đã đón được Khương Tử Nha về, nhưng sao giống như bọn hắn đang có tội, còn Bạch Cẩm thì trở thành người bị hại, sao lại như vậy được?
Nam Cực Tiên Ông truyền âm nói: "Sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải đưa Khương Tử Nha đi sao? Có phải chúng ta đã hơi quá đáng không? Bạch Cẩm sư huynh cũng không dễ dàng gì!”
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế uy nghiêm nói: "Bạch Cẩm, cho dù ngươi có khua môi múa mép ngụy biện, ta cũng sẽ không bỏ rơi đệ tử Tiệt Giáo, để mặc cho ngươi nhục nhã.
Ta không có ý định chia cắt tình cảm của Tam Thanh, nhưng cũng không cho phép danh dự Tiệt Giáo bị làm nhục, hôm nay ta phải đưa Khương Tử Nha đi.”
Bạch Cẩm chán nản nói: "Tùy ngươi! Về sau ta sẽ không bao giờ xen vào chuyện của Tiệt Giáo ngươi nữa. Dù sao thì ta cũng chỉ là người ngoài mà thôi.”
Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cảm thấy mất tự nhiên. Bọn hắn chưa từng thấy Bạch Cẩm như thế này, có phải bọn hắn đã làm hắn tổn thương không? Có cần phải bồi thường một chút không?
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cười nói: "Nếu vậy thì đa tạ Đế Quân. Bọn ta không có ý định làm tổn hại tình cảm Tam Thanh, nhưng lần này bọn ta nhất định phải đưa Khương Tử Nha đi. Chúng ta sẽ chấp nhận nộp phạt mười vạn Huyền Hoàng Kim Tiền.”
Bọn hắn ôm quyền nói: "Đế Quân yên tâm, sau này chắc chắn Khương Tử Nha sẽ bị quản thúc nghiêm ngặt, bọn ta sẽ không để hắn làm nhục danh tiếng của Ngọc Thanh.”
Bạch Cẩm xua tay nói: "Được, vậy thì tốt. Đi đi! Đi đi!” Bạch Cẩm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, nhìn lên mái vòm với ánh mắt bi thương khôn tả, giống như hắn đã chịu quá nhiều tổn thương.
Thanh Hoa Đại Đế và Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cảm thấy không thoải mái, đứng dậy đi ra ngoài.
Vù ~ Một áp lực nặng nề đột nhiên giáng xuống đại điện, giống như Thiên đạo hàng lâm bắn ra vạn hướng.
Bạch Cẩm, Thái Ất Chân Nhân, Nam Cực Tiên Ông đều thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng lên. Đây là khí tức của Thánh Nhân.
Trên mái vòm của Câu Trần Đế Cung có những tia sáng muôn màu muôn vẻ, mỗi tia sáng giống như chiếu xuyên qua thời không, vĩnh viễn bất diệt, oai nghiêm hùng dũng.
Một thân ảnh từ từ xuất hiện từ trong màn sáng, giẫm lên mây trắng, lơ lửng trong thần quang ngũ sắc.
Bạch Cẩm hơi kinh ngạc, tại sao Bạch Hạc đồng tử lại tới? Chẳng lẽ muốn hỏi tội sao? Không thể nào! Ta đã định thả Khương Tử Nha đi mà!
Bạch Hạc đồng tử nghiêm nghị nói: "Ngọc Thanh pháp chỉ!”
Bạch Cẩm, Thái Ất Chân Nhân và Nam Cực Tiên Ông đều cúi đầu hành lễ, cung kính nói: "Kính nghe pháp chỉ!”
"Thời cổ đại, chúng sinh không nghe đại đạo, vạn vật bao la mờ mịt, coi trọng giết chóc, tôn kính võ thuật.
Có Thánh Nhân xây dựng đại giáo, dạy đạo vận hành trời đất, nguyên lý sinh khắc của vạn vật.
Bác ái gọi là nhân, thi hành ra cho đúng thì gọi là nghĩa. Theo nhân và nghĩa đó mà làm thì gọi là đạo. Lòng mình đầy đủ không trông đợi bên ngoài thì gọi là đức. Nhân với nghĩa là những danh xưng đã được khẳng định, đạo và đức là chỗ hư huyễn. Trong đó đã xác định đạo đức của trời đất và quy luật của thế gian.
Bốn đại giáo thời cổ đại, Huyền môn chính tông, Xiển Giáo thứ nhất, Nhân Giáo và Tiệt Giáo thứ hai. Tam Thanh có cùng một nguồn gốc, đệ tử tam giáo cũng có cùng một gốc. Một giáo làm sai, thì hai giáo còn lại cũng phải chịu cùng.
Hôm nay đệ tử Xiển Giáo Khương Tử Nha vi phạm Thiên quy và đạo đức, Câu Trần Đại Đế lấy đại nghĩa trừng phạt, ta thấy rất an tâm. Ban tặng cho Câu Trần Đại Đế ba quả sơn lê và một tấm Nguyên Thủy Ngọc Phù. Khâm thử!”
Bạch Hạc đồng tử duỗi tay ra, một cái khay lập tức xuất hiện trước mặt, cười nói: "Chúc mừng sư huynh, lão gia có lời, sau này chuyện ngươi cho là đúng thì không cần phải kiêng kỵ. Có chuyện gì lão nhân gia hắn sẽ chống lưng cho ngươi.”
Bạch Cẩm cảm động vội vàng nói: "Đa tạ sư bá ban ân, đệ tử thực sự vô cùng cảm kích.”