Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 129

Mặc dù bọn bạn học của Diệp Trạch Đào có rất nhiều ý tưởng về chuyện muốn về sớm của bọn họ, nên Uông Lăng Tùng nói một cách rất thật lòng:
- Các bạn, hiện nay công tác trị an của xã Xuân Trúc muốn tiến hành trao đổi với đồng chí Trạch Đào một chút, thật ngại quá, nhưng chúng tôi đành phải xin phép đi trước. Lần sau tôi mời mọi người đi Sauna!
Phó Lưu Hương cũng định muốn đi theo bọn họ, Uông Lăng Tùng mỉm cười nói:
- Chị Phó này, hẹn gặp lại lần sau nhé!
Thấy Uông Lăng Tùng không có ý muốn mình cùng tham gia, Phó Lưu Hương cảm thấy rất bực tức, nhìn Uông Lăng Tùng hỏi:
- Anh Uông này, có thể cho em cái danh thiếp được không?
Uông Lăng Tùng rút một tờ danh thiếp đưa mỉm cười đưa cho Phó Lưu Hương.
Lúc này Hoàng Tuyết Lệ không biết từ lúc nào cũng đã viết xong số điện thoại của mình, len lén nhét vào trong túi của Diệp Trạch Đào.
Ra khỏi phòng, Uông Lăng Tùng quay qua nói với mấy người đi cùng:
- Hôm nay lại cố tình lôi Trạch Đào đi. Trạch đào này, cậu không trách chúng tôi chứ?
Diệp Trạch Đào liền cười:
- Tôi thật sự không thấy thích hợp với không khí ở đó. Tìm một nơi nào yên tĩnh vẫn hơn.
Cục trưởng họa Cục Tài chính Giang Quý Gia giơ ngón tay cái lên nói:
- Chủ tịch xã Diệp đúng là không đơn giản, đúng là tác phong của người làm việc đại sự!
Mọi người vừa cười vừa rời khỏi nơi này.
Ai cũng đem theo xe của mình đến, Diệp Trạch Đào nói:
- Xe của tôi để đằng kia.
Uông Lăng Tùng nói:
- Không cần, cậu cứ đưa chìa khóa xe đây, tôi sẽ cho người lái xe của cậu. Cậu ngồi cùng xe với tôi.

Diệp Trạch Đào đưa chìa khóa cho Uông Lăng Tùng.
Chỉ thấy Uông Lăng Tùng vẫy tay một cái, không biết từ đâu xuất hiện một người chạy đến. Uông Lăng Tùng nói:
- Đi chạy xe của Chủ tịch xã Diệp về đây!
Cũng không nói xe đỗ ở đâu đã nhìn thấy người đó chạy về phía chiếc xe con của Diệp Trạch Đào đang đỗ rồi. Diệp Trạch Đào liếc nhìn Uông Lăng Tùng một cái, hắn biết mọi việc liên quan đến hắn ở huyện này Uông Lăng Tùng đều đã rõ ràng.
Xem ra ở huyện này Uông Lăng Tùng cũng là kẻ có thế lực khá lớn đây!
- Uống nhiều rượu quá, hay bây giờ đi Sauna một chút rồi nói chuyện tiếp nhé!
Uông Lăng Tùng dẫn Diệp Trạch Đào đến một nơi Sauna được trang hoàng vô cùng tráng lệ.
Biết Diệp Trạch Đào sẽ không thích bàn chuyện ở đây, nên mọi người chỉ tắm sạch sẽ.
Từ phòng Sauna bước ra, Diệp Trạch Đào cảm thấy cơ thể rât sảng khoái, men rượu cũng đã nhạt đi rát nhiều.
Mọi người đều lục tục từ trong phòng thay quần áo bước ra.
Một gian phòng vô cùng yên tĩnh, đã có mấy cô gái mặc sườn xám đang ngồi lẳng lặng uống trà.
Trông thấy cảnh đó, Diệp Trạch Đào thầm thở dài. Huyện Thảo Hải đúng là học tập nhanh thật. Nơi này đã được biến thành một nơi phong nhã như thế này rồi đấy!
Nhìn mấy cô gái đang ngồi lặng lẽ uống trà, cũng cảm thấy có chút gì đó.
Diệp Trạch Đào rất ít khi trải nghiệm những chuyện này. Nhìn mấy cô gái ngồi uống trà, trong lòng bỗng cảm thấy rạo rực, hắn bỗng cảm thấy rất có hứng thú với không khí này.
Nhìn tách trà nhỏ bé trên bàn, Diệp Trạch Đào mỉm cười. Xem ra cuộc sống của hắn đã được nâng lên rồi!
Khoát khoát tay ra hiệu cho mấy cô gái đi ra, nhìn thấy cửa đóng rồi, lúc này mặt Uông Lăng Tùng trở nên nghiêm túc. Nhìn mọi người một lượt rồi nói:
- Bí thư Cao đi rồi, mọi người sống cũng không được thoải mái lắm!
Câu nói này rất thẳng, rất thật!
Khi Diệp Trạch Đào đưa mắt nhìn những người khác thì có cảm giác, mấy người này rõ ràng giống như một cái vòng nhỏ, khi nói những lời này thì chỉ có một mình hắn là người ngoài, câu nói ấy là nói cho hắn nghe.

Diệp Trạch Đào nhất thời không biết phải nói thế nào, đành cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Cục trưởng Cục Thủy lợi Tào Đại Duy thở dài một tiếng nói:
- Việc Bí thư Cao bị điều đi đúng là ngoài sự tưởng tượng của mọi người!
Căn phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt Uông Lăng Tùng hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Thành thật mà nói, Diệp Trạch Đào quả rất cừ, bây giờ tiếng tăm đã nổi như cồn rồi!
Diệp Trạch Đào đành nói:
- Tôi chỉ là một cán bộ của xã, cố gắng làm tốt công việc của mình thôi mà!
- Trạch Đào này, cậu có ý tưởng gì cho sự phát triển sau đó của huyện Thảo Hải này không?
Tô Xương Toàn hỏi.
Diệp Trạch Đào chỉ cười nói:
- Tôi thì có ý tưởng gì chứ. Chuyện ở huyện làm gì đến lượt tôi lo lắng chứ!
Uông Lăng Tùng nói vẻ không vui:
- Trạch Đào này, ở đây có ai là người ngoài đâu, đây đều là những đồng chí muốn huyện Thảo Hải phát triển mà. Cậu có nhiều nguồn tin, mời cậu đến đây chính là muốn nghe cậu nói. Nói thật, từ lúc Bí thư Cao bị điều đi, mọi người không hiểu lắm tình hình của huyện!
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều đang hướng về mình chờ đợi, Diệp Trạch Đào ước gì mình còn ở căn phòng đó hát hò nhảy múa cùng các bạn học của mình. Mấy tên quan lại lọc lõi này đang muốn kiếm thứ gì đó có lợi từ mình đây mà!
Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể nói những chuyện có lợi cho họ được, nhưng nếu không nói ra như thế thì e lại đắc tội với bọn họ.
Nhớ lại bọn người này trước kia đều là người của Cao Chấn Sơn, cũng là một lực lượng không nhỏ đấy. Đột nhiên Diệp Trạch Đào nảy ra ý tưởng mới. Nếu như hắn muốn phát triển ở huyện này thì coi như không thể có hậu thuẫn mà nên có thêm vài người bạn.
Những người này từ sau khi bị mất đi sự ủng hộ, hỗ trợ của Cao Chấn Sơn thì rơi vào tình cảnh khó khăn. Dạo này Thôi Vĩnh Chí lại muốn mài dao dọa bọn họ, nên bọn họ sốt ruột lắm. Nếu như nhân dịp này mà ra ân cho họ, chưa biết chừng lại có thể có được sự trợ lực của bọn họ cũng nên.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào không bao giờ cho mình thái độ hống hách, chỉ cần tùy tiện một chút thôi cũng đã động chạm đến mấy vị lãnh đạo lọc lõi này rồi. Bây giờ chỉ còn cách giao hảo với họ mà thôi. Trong thời điểm mấu chốt này lợi dụng lực lượng của bọn họ một chút vậy.

Bọn Uông Lăng Tùng rất phức tạp. Phức tạp ở chỗ không phải tất cả bọn họ đều là người làm trong chính phủ. Diệp Trạch Đào cũng biết đó ũng là một phần lực lượng rất mạnh.
Mặc dù trong huyện bọn họ không có quyền cao chức trọng, nhưng bọn họ lại có sức ảnh hưởng rất lớn đối với quần chúng.
Mặc dù đã có ý tưởng trong đầu, nhưng Diệp Trạch Đào cũng không thể bày tỏ ra bên ngoài được. Đến bản thân hắn còn không biết là hắn sẽ phát triển như thế nào nên mỉm cười nói:
- Theo thôi thì Bí thư Thôi và Chủ tịch huyện Triệu đều hy vọng mọi công tác của huyện được thực thi, chỉ cần tất cả mọi việc đều lấy đó làm trọng tâm công tác, năng động trong công việc hơn thì nhất định sẽ có tiến bộ!
Mãi vẫn chưa thấy Diệp Trạch Đào nói đến vấn đề chính, trong lòng mọi người thầm thất vọng. Nhưng có thể được ngồi nói chuyện với Diệp Trạch Đào cũng đã là một sự tiến bộ rồi.
Uông Lăng Tùng mỉm cười nói:
- Từ trước đến giờ Trạch Đào vẫn luôn là một người rất biết làm việc, chính vì thế mới có sự phát triển nhanh như vậy!
- Đúng thế, trông thấy sự phát triển nhanh chóng của Trạch Đào mà chúng tôi lấy làm hổ thẹn!
Tào Đại Duy thở dài nói.
Diệp Trạch Đào thầm nghĩ chắc phải cho họ một chút hy vọng mới được, bèn nói:
- Mọi người đều biết huyện Thảo Hải muốn có một công cuộc phát triển to lớn, muốn thực hiện được cú trở mình thì phải đạt được sự đột phá. Nhưng để huyện đạt được sự đột phá ấy quả không dễ dàng gì. Gần đây xã Xuân Trúc chúng tôi đang cho tiến hành xây dựng khu công nghiệp, Bí thư Thôi và Chủ tịch huyện Triệu đều rất chú trọng đến việc này. Điều đó chứng tỏ cái gì? Nó chứng tỏ những bước tiếp theo mọi người sẽ công tác xoay quanh vấn đề này!
Mọi người ai cũng biết việc Diệp Trạch Đào đang thực hiện phương án xây dựng một khu công nghiệp nên cũng có một số quan điểm đối với chuyện này, họ cho rằng việc này đối với họ chẳng có can hệ gì, nên mới không suy nghĩ thấu đáo. Bây giờ nghe thấy Diệp Trạch Đào giải thích cặn kẽ như vậy thì bọn họ mới bắt đầu suy xét đến vấn đề này.
Diệp Trạch Đào nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói:
- Bí thư Hứa rất coi trọng việc này, lần trước Bí Thư tỉnh ủy đến đây cũng bày tỏ sự quan tâm chú ý đến vấn đề này!
Uông Lăng Tùng rúng động:
- Đúng thế, tại sao chúng ta lại hồ đồ, sơ suất như thế nhỉ. Các vị lãnh đạo trên dưới đều coi trọng việc này, chúng ta cũng phải tích cực tham dự vào trong công việc này mới phải!
Phó cục trưởng Cục Tài chính Giang Quý Hỉ cười nói:
- Nếu như Trạch Đào mà không nói thì đúng là chúng tôi cũng không nghĩ ra chuyện này!
Diệp Trạch Đào nói đến đây rồi không nói tiếp nữa. Hắn muốn xem bọn họ có tỉnh ngộ ra không đã. Nếu như thông qua việc này mà bọn họ biết phải làm gì, thì chắc bọn họ sẽ bắt tay vào hành động, hơn nữa lại mượn những hành động đó thông qua hắn để móc nối với cấp trên. Đó mới chính là phương án tự cứu chính mình của bọn họ.
Diệp Trạch Đào tin rằng coi như Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều không muốn thật sự tuyệt đường của người khác. Chỉ cần tỏ ra có năng lực và tính tích cực muốn đầu quân cho bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ dùng đến.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào vẫn còn một ý tưởng vẫn chưa đề cập đến. Nếu như những người ở đây lúc này đầu quân cho phe mình thì mình thật sự sẽ giúp bọn họ.

Tay mân mê tách trà, Diệp Trạch Đào quan sát mọi biểu hiện của bọn họ. Nói đến nước này rồi thì cũng coi như là đã không làm bọn họ thất vọng.
Tiếp tục hàn huyên thêm một hồi nữa. Lọt giữa vòng vây êm ái, thoải mái này, Diệp Trạch Đào cảm thấy chính mình đã bắt đầu tiếp xúc đến những vòng tròn không giống nhau rồi. Có thể chính hắn cũng phải tự xây dựng cho hắn một cái vòng tròn nhỏ thôi!
Liếc mắt nhìn Phó viện trưởng Bệnh viện nhân dân huyện Hàn Vi Tiến, Diệp Trạch Đào lắc đầu. Hiện nay các vị viện trưởng đều không để tâm đến những vấn đề nghiên cứu nghiệp vụ, mà chỉ để tâm đến việc lôi kéo, chắp nối những mối liên hệ mà thôi!
Đương nhiên đây là những chuyện mà Diệp Trạch Đào không thể quản được. Nếu như tạo mối quan hệ tốt với những người này, thì sẽ đem lại cho bản thân một số lợi ích.
- Viện trưởng Hàn này, tôi có một người bạn đang nằm chỗ bệnh viện của ông đấy!
Nhớ đến mẹ của Dương Ngọc Tiên đang nằm trong viện, Diệp Trạch Đào liền nói một câu như vậy.
Mắt chợt sáng lên, Hàn Vi Tiến vội vàng hỏi:
- Không biết là ai vậy, Chủ tịch xã không nói sớm.
Diệp Trạch Đào liền nói đến tình hình của Lý Vĩnh Hoa.
Hàn Vi Tiến liền rút ngay điện thoại ra gọi về cho bệnh viện.
Xem ra Hàn Vi Tiến rất để tâm đến việc này. Có được mối quan hệ như vậy rồi thì mối quan hệ giữa hắn và các ngôi sao chính trị của huyện cũng tiến triển thêm một bước. Đây đúng là chuyện tốt!
Một lúc sau liền quay sang Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Có một người là người Âm Lương Thiến. Sức khỏe của cô ta cũng đang hồi phục rồi!
- Đã để cho Viện trưởng Hàn phải lo lắng rồi!
Tuy không biết cái bà nông dân ở Âm Lương Thiến kia có quan hệ gì với Diệp Trạch Đào, nhưng Hàn Vi Tiến vẫn thật lòng nói:
- Xin Chủ tịch xã Diệp yên tâm. Việc này cứ để tôi lo.
Uông Lăng Tùng cũng nói:
- Lão Hàn này, việc Trạch Đào giao phó cho ông, ông nhất định phải chú ý đến đấy nhé!
Hàn Vi Tiến nghiêm túc gật gật đầu.



Bình Luận (0)
Comment