Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 130

Vì để có thể tham gia vào Hội nghị Hợp tác kinh tế thương mại, Diệp Trạch Đào đã bỏ rất nhiều công sức.
Triệu Vệ Giang nhanh chóng phản hồi về tình hình này, thông qua sự nỗ lực của huyện, xã Xuân Trúc đã có thể có mặt ở buổi Hội nghị.
Nhờ có lời nói của Triệu Vệ Giang, thể diện của xã Xuân Trúc cũng đủ để được tham gia rồi. Việc này cũng có cả Bí thư Hứa đích thân ra tay đóng góp mới nên chuyện.
Diệp Trạch Đào cũng biết chuyện này đã làm khó cho mấy vị lãnh đạo ở huyện rồi. Thật ra thì xã Xuân Trúc chỉ là một quân cờ bé nhỏ trong toàn bộ ván cờ to lớn của toàn huyện. Nếu như không có sự ủng hộ của thành phố thì cho dù có muốn tham gia cũng khó mà tham gia được.
Cảm nhận được sự ủng hộ của huyện và thành phố, Diệp Trạch Đào và Ôn Phương sau khi bàn bạc liền bắt tay vào công tác chuẩn bị.
Diệp Trạch Đào liền gọi điện thoại cho Vệ Vũ Hinh, nhờ cô ta giúp đỡ tìm người làm về công tác triển lãm và tuyên truyền đến.
Vệ Vũ Hinh không nói nhiều, mà ngày hôm sau đã đích thân dẫn người đó đến huyện Thảo Hải.
Thấy Vệ Vũ Hinh đích thân đến, Diệp Trạch Đào cảm thấy ái ngại:
- Lại phiền đến cô nữa rồi!
Vệ Vũ Hinh nhìn hắn với vẻ giận dỗi:
- Anh vẫn còn nói với em những lời khách sáo này sao?
Diệp Trạch Đào đành im lặng. Lúc đó Phương Di Mai cũng đang cầm xấp tài liệu đi đến.
- Công ty Phong Vân chuyên môn làm những sự kiện này, nên bọn họ có nhiều kinh nghiệm lắm!
Vệ Vũ Hinh chỉ cậu thanh niên trẻ tuổi tết một đuôi tóc nhỏ sau đầu nói.

Nhìn kỹ lại những người có bộ dạng kỳ quái đó, Diệp Trạch Đào chỉ cười, hình như bây giờ những nhân tài chuyên nghiệp mà không có bộ dạng như vậy thì không hợp mốt thì phải!
Mặc dù nghĩ thế nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nhiệt tình bắt tay với người hình như là chủ nhóm đó, tên là Quế Bôn Trung, hắn nói:
- Cảm ơn sự giúp đỡ của các anh!
- Chủ tịch xã Diệp yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm theo chỉ thị của Tổng giám đốc Vệ. Ông ây cũng là khách hàng cũ của công ty chúng tôi đấy.
Vệ Vũ Hinh liền cười:

- Chúng tôi vẫn luôn có mối quan hệ hợp tác làm ăn!
Mọi việc đều bàn giao cho Công ty Phong Vân, Diệp Trạch Đào chỉ cần nói ra những ý tưởng của mình mà thôi.
Quế Bôn Trung nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu xong thì nói:
- Dự án này của các anh nói thật rất khó hấp dẫn các thương gia ở cuộc Hội nghị Hợp tác Kinh tế Thương mại này. Tôi nghĩ nếu muốn gây được sự hấp dẫn thì phải làm một bản đồ thuyết minh quy hoạch khu công nghiệp đó, sau đó tiến hành thuyết minh về nguồn tài nguyên. Làm như vậy mới bắt mắt, có điều đã làm tốt rồi nhưng có thể kêu gọi các thương gia đến đầu tư được hay không thì tôi không dám chắc!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chỉ cần bản đồ quy hoạch làm ra được là tốt rồi.
Phương Di Mai thật sự rất bận rộn, cô luôn phải theo sát bọn người ở Công ty Phong Vân để giúp bọn họ làm bản đồ quy hoạch. Diệp Trạch Đào đành phải đi cùng Vệ Vũ Hinh.
Ăn linh tinh vài thứ, trở về phòng của Vệ Vũ Hinh. Vừa bước vào, Vệ Vũ Hinh đã lo lắng nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Liệu các anh tham gia Hội nghị Hợp tác lần này có kết quả không? Công ty của chúng em cũng thường tham gia các loại Hội nghị thu hút đầu tư này, nhưng kết quả càng ngày càng ít!
- Nếu không thử thì làm sao mà biết được, tôi tin nguồn tài nguyên của xã chúng tôi nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của một số thương gia!
Diệp Trạch Đào nói.
Lướt ánh mắt lên trên người Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh hỏi với giọng có chút lo lắng:
- Cái cô Lưu Mộng Y ấy nhất định sẽ giúp anh. Sự giúp đỡ của em chắc nhỏ bé rồi hả!
Nhìn thấy ánh mắt của Vệ Vũ Hinh không bình thường, Diệp Trạch Đào nói:
- Cô đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi mà!
Ánh mắt nhìn thẳng Diệp Trạch Đào, Vệ Vũ Hinh lấy hết dũng khí định nói gì đó, nhưng rồi lại thầm thở dài, không nói gì nữa.
- Để em đi lấy cho anh tách trà.
Khi liếc nhìn Vệ Vũ Hinh, Trạch Đào thấy cô ta mặc một bộ đồ tây màu đen, phía eo có thắt một cái nơ tím hình con bướm. Cái nơ tím nổi bật trên lần vải màu đen trông rất bắt mắt. Vệ Vũ Hinh vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nhưng khi mặc bộ đồ này khiến cho người ta có cảm giác kinh ngạc vì sự kiều diễm đó.
Dáng người cao gầy, lại thêm bộ quần áo rất thời trang, rất quyến rũ, con tim của Diệp Trạch Đào đập loạn xạ.
Vệ Vũ Hinh lại không hề biết cơ thể của mình, cách ăn vận của mình lại làm cho Diệp Trạch Đào có xúc cảm như vậy, vẫn điềm nhiên rót một tách trà bưng đến tay của Diệp Trạch Đào.

Sau đó cô ngồi xuống ghế sô pha, dáng ngồi của cô cũng vô cùng tao nhã. Lấy ngón tay vê vê lọn tóc xoăn thời trang màu nâu trầm của mình, trông Vệ Vũ Hinh vô cùng nữ tính.
Dường như phát hiện ra Diệp Trạch Đào đang nhìn mình chăm chú, Vệ Vũ Hinh mỉm cười:
- Chưa nhìn thấy em bao giờ à?
Câu hỏi đó khiến cho Diệp Trạch Đào có chút ngại ngùng, chỉ cười mà không nói câu nào.
Vệ Vũ Hinh khẽ cười, nói nhỏ như chỉ nói thầm cho mình nghe: “Đồ nhát gan!”
Diệp Trạch Đào là người luyện Ngũ Cầm Hí nên tai rất thính, câu nói đó đã lọt đến tai hắn. Hắn cảm thấy hơi chấn động, vậy là đã rõ ràng, Vệ Vũ Hinh đúng là có thích mình!
Làm sao bây giờ nhỉ?
Trong chốc lát Diệp Trạch Đào không biết phải làm gì cả. Hiện tại trong lòng hắn có hình bóng của hai cô gái. Một là Vệ Vũ Hinh, còn người kia chính là Lưu Mộng Y. Cả hai cô gái đều khiến cho người ta phải xiêu lòng.
Thôi, tạm thời không nói đến chuyện này vội. Khó khăn lắm hắn mới được như bây giờ, sự nghiệp mới quan trọng!
Diệp Trạch Đào đành phải lấy cái cớ sự nghiệp ra để thuyết phục chính mình.
- Em đã bàn bạc với ba em rồi. Lần này kiểu gì cũng phải tham gia vào dự án khu công nghiệp của các anh!
Vệ Vũ Hinh cũng hiểu rất rõ, hiện tại mình và Lưu Mộng Y đang làm cho Diệp Trạch Đào cảm thấy khó xử. Bản thân cô ta từ bất cứ phương diện nào cũng phải dốc hết sức để trợ giúp cho Diệp Trạch Đào. Nghĩ đến đây, chợt Vệ Vũ Hinh giật mình nín thở. Cô ta đường đường là một tiểu thư đài các ở tỉnh, vậy mà sao đến đây lại bị liệt vào danh sách tuyển chọn của người ta thế cơ chứ!
Mặc dù hoang mang như vậy, nhưng Vệ Vũ Hinh lại không hiểu tại sao lại như thế nữa, không gặp được Diệp Trạch Đào là lại suy nghĩ linh tinh.
Được biết Vệ Hùng Phi vẫn quyết định tham gia đầu tư vào khu công nghiệp, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Cô nói với chú Vệ rằng chỉ cần đầu tư thì nhất định sẽ có thị trường rất lớn!
Khẽ mỉm cười, Vệ Vũ Hinh nói:
- Thế anh nghĩ ba em là người tùy tiện đầu tư sao? Ông ấy đang tiến hành một số nghiên cứu và điều tra mang tính chuyên nghiệp hơn đối với nguồn tài nguyên của các anh đấy.
Diệp Trạch Đào cười tươi:
- Cho nên tôi tin chỉ cần đầu tư thì nhất định sẽ có kết quả tốt.

Hai người nói chuyện một lúc, bỗng Diệp Trạch Đào nói:
- Cô nghỉ ngơi đi nhé!
Nói rồi đứng dậy.
Trông thấy Diệp Trạch Đào định đi, trong lòng Vệ Vũ Hinh chợt dâng trào cảm xúc, bật tiếng gọi nhỏ:
- Trạch Đào!
Gọi xong, mặt cô đỏ bừng. Cô phát hiện ra tình cảm của cô ta đối với Diệp Trạch Đào sâu đậm đến thế.
Diệp Trạch Đào quay người lại nhìn Vệ Vũ Hinh. Vệ Vũ Hinh ngần ngừ một lát rồi mới nói:
- Anh phải chú ý nghỉ ngơi đấy nhé.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Ra khỏi phòng, Diệp Trạch Đào tìm một chỗ ngồi xuống, rút một điếu thuốc ra châm lửa hút. Hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Vệ Vũ Hinh dành cho mình. Tình cảm đó là một tấm chân tình, nó rất thuần khiết, trong sáng. Nhớ lại Vệ Vũ Hinh từ xưa đến giờ đều luôn dành cho mình tình cảm như thế, trong lòng hắn chợt cảm thấy xúc động. Muốn tiếp nhận tấm chân tình ấy của Vệ Vũ Hinh.
Khi hút được nửa điếu thuốc, Diệp Trạch Đào nhìn cánh cửa đang đóng chặt của phòng Vệ Vũ Hinh.
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi vang lên.
Rút ra xem, thì ra là Lưu Mộng Y gọi đến.
Nghe điện thoại, Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào, em nói cho anh một tin vui này nhé. Dự án khu công nghiệp của các anh về cơ bản tỉnh đã đồng ý rồi!
Khuôn mặt Diệp Trạch Đào lập tức lộ vẻ mừng rỡ. Nếu như quả thật được thông qua thì xã Xuân Trúc của mình có thể dốc toàn lực để phát triển rồi.
- Thật sao?
- Đúng thế đấy, mặc dù cũng đã xảy ra tranh luận, nhưng cuối cùng cũng đi đến kết luận, muốn để các anh làm thử xem sao. Ngoài ra việc tu bổ lại con đường cũng phải tiến hành. Các vị lãnh đạo trung ương đã ra chỉ thị, việc tu sửa lại con đường cũng phải chiếu cố đến những vùng sâu vùng xa. Hơn nữa mấy vị ấy còn nói đến chuyện xã Xuân Trúc các anh đã giấu chuyện làm đường đấy, anh có biết không. Điều đó chứng tỏ các vị lãnh đạo trung ương rất quan tâm đến việc tu sửa đường của xã các anh đấy!
Diệp Trạch Đào quá rõ ý nghĩa sự quan tâm của các vị lãnh đạo trung ương. Có được sự quan tâm, ủng hộ ấy thì việc tu sửa đường của tỉnh phải để ý đến cảm nhận của các vị lãnh đạo trung ương ấy. Con đường quốc lộ ấy nhất định phải làm đến tận xã Xuân Trúc.
Đúng là niềm vui bất ngờ.
Diệp Trạch Đào nghĩ xã Xuân Trúc nằm ở chỗ giáp ranh ba tỉnh. Nếu như khi làm đường thông suốt với giao thông của các tỉnh thì việc xây dựng khu công nghiệp sẽ có một bước phát triển mới.
Vội lấy bản đồ từ trong túi ra, Diệp Trạch Đào trải bản đồ ra rồi xem xét tỉ mỉ.
Càng nhìn càng thấy xã Xuân Trúc rất có triển vọng, là nơi giáp ranh ba tỉnh, sau khi giao thông thông suốt rồi thì cơ hội phát triển của xã Xuân Trúc đã đến.

Không nghe thấy Diệp Trạch Đào trả lời, Lưu Mộng Y nói lớn:
- Trạch Đào, anh có đang nghe em nói không đấy?
- Đang nghe, vẫn đang nghe đây!
Vừa trả lời, mắt vẫn dán vào bản đồ, còn trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để xã Xuân Trúc phát triển.
Lúc này thì Diệp Trạch Đào không còn nghĩ đến chuyện của Vệ Vũ Hinh nữa. Đối với hắn ta bây giờ thì xã Xuân Trúc là chuyện quan trọng nhất.
Lưu Mộng Y rất vui mừng, cô nói với Diệp Trạch Đào:
- Cơ hội của các anh đã đến rồi. Chỉ cần làm tốt thì xã Xuân Trúc sẽ có một cú chuyển mình.
Diệp Trạch Đào biết trong chuyện này cũng có bàn tay giúp đỡ của Lưu Mộng Y. Nghĩ Lưu Mộng Y cũng đã lao tâm khổ tứ khá nhiều vào công việc tu bổ đường xây dựng khu công nghiệp, cảm nhận được tình ý của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:
- Mộng Y, cám ơn em nhiều lắm!
Câu nói này xuất phát từ đáy lòng của hắn.
- Trạch Đào, em tin là anh hiểu ý của em. Giữa anh và em mà anh còn nói câu cám ơn à? Khi em bất lực nhất thì đã có anh đứng ra chắn dao cho em! Lúc nào em cũng nghĩ đến cảnh tượng này.
Những lời nói tha thiết của Lưu Mộng Y khiến cho Diệp Trạch Đào lập tức trở nên bối rối.
Tình cảm của Lưu Mộng Y dành cho hắn là tình yêu hay là sự cảm kích đây?
Trong đầu có ý nghĩ như vậy, nên Lưu Mộng Y tiếp tục nói:
- Trạch Đào, em trao cả cuộc đời này cho anh đấy!
Cười đau khổ, Diệp Trạch Đào than thầm. Con gái thời nay đúng là dám yêu dám hận!
Điều đau khổ nhất của một người đàn ông không phải là không có tình yêu mà là có hai cô gái yêu mình cùng một lúc.
Mặt của Diệp Trạch Đào trở nên kiên nghị. Việc hắn cần làm bây giờ là làm thế nào đưa người dân xã Xuân Trúc thoát khỏi cảnh đói nghèo. Còn những chuyện kia thôi thì thuận theo lẽ tự nhiên vậy!





Bình Luận (0)
Comment