Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 519

Hôn lễ của Diệp Trạch Đào khiến cho nhiều người thấy được khả năng sau lưng, mọi người trở về rốt cuộc nói như thế nào với người của mình nói gì thì không biết. Diệp Trạch Đào đau đầu nhất là chuyện kết hôn xong làm sao qua đêm với Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu. Cũng may hai biệt thự cách nhau không xa, chỉ có điều cả đêm đi đi lại lại có chút phiền phúc mà thôi.
May mà Diệp Trạch Đào đã luyện Ngũ Cầm Hí, bằng không một trận như thế thật sự đã thành Nguyễn Tiểu Nhị rồi.
Sau lễ Quốc khánh, Diệp Trạch Đào ngồi máy bay trở về Ninh Hải.
Nếu đã không định làm hoành tránh ở huyện Thảo Hải, Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu liền nhất định cùng với Diệp Hằng Thành và Tôn Trí Phương đi du lịch, làm Diệp Trạch Đào một mình đi máy bay về Thảo Hải.
Có hai cô cùng ba mẹ, Diệp Trạch Đào cũng yên tâm nhiều, như việc ít nhiều cũng giảm bớt chuyện tiệc rượu ở Thảo Hải ba mẹ ít nhiều cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Trong khoảng thời gian này, tình hình ở huyện Thảo Hải, Diệp Trạch Đào đương nhiên là biết. Hoạt động của nhân dân rất náo nhiệt, vốn mọi người muốn làm một ít chúc mừng chuyện của Diệp Trạch Đào, nhưng bị Diệp Trạch Đào ra lệnh ngăn cản, cũng không xảy ra tình huống gì.
Diệp Trạch Đào cũng biết, đối phương hẳn là từ chuyện này biết được một số tình hình, tạm thời sẽ không gây ra chuyện gì.
Ngồi trên máy bay, Diệp Trạch Đào nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy ngày nay không ngừng đi tới đi lui chỗ Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu, còn phải không ngừng đi chào hỏi một vài nhân vật ở thủ đô, thật sự khiến hắn mệt chết đi.
Từ thủ đô cũng biết gần đây thủ đô rất náo nhiệt, đến thời điểm cuối cùng vẫn không có công bố những gì cần công bố.
Bọn Trần Tỏa Nguyên ngày thứ ba cũng rời khỏi thủ đô.
Lần này cũng khiến Trần Tỏa Nguyên thấy được những quyền thế hùng mạnh, đối với việc lòng đi theo Diệp Trạch Đào càng thêm kiên định.
Trong lúc đang suy nghĩ, Diệp Trạch Đào phát hiện máy bay đột nhiên đứng im.
Một sự chấn động mạnh ập đến, Diệp Trạch Đào mở mắt to, giật mình, thầm nghĩ chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Hôm nay tôi ra ngoài đã xem ngày rồi, xem thấy ra ngoài gặp quý nhân, là một ngày tốt, sao lại thành thế này?
Lúc Diệp Trạch Đào đang giật mình chợt nghe thấy giọng miền Nam của một người đàn ông đang thì thầm nói chuyện.
Nhìn về phía phát ra âm thanh đó, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi ở đó, hình như còn lấy tay bấm đốt.
Nhìn bộ dạng người đàn ông này, tâm trạng lo lắng của Diệp Trạch Đào ngược lại được thả lỏng một chút sống chết do trời, mình cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy.
Máy bay chấn động càng dữ dội, người đàn ông trung niên kia vội vã tính một hồi mới thả lỏng mình nói:
- Chắc là không thành vấn đề, chắc là không thành vấn đề!
Hiếm gặp người thú vị như vậy, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Ở trên không trung như vậy mà cũng tính được sao?
Nghe có người hỏi, người đàn ông trung niên cười ha hả nói:
- Chú em, cậu không biết đó thôi, tôi là một huyền nhân được tổ tiên truyền lại, có được phương pháp này trong việc kinh doanh buôn bán tôi luôn luôn kiếm được lời đó.

Lúc này máy bay trải qua một trận chấn động đã vững vàng trở lại.
Từ loa của máy bay cũng truyền đến âm thanh duyên dáng, nói máy bay vừa gặp một dòng khí mạnh, vừa rồi tạo nên chấn động của máy bay…
Nghe nói máy bay không có chuyện gì, mọi người mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, không khí căng thẳng trên máy bay cũng lắng dịu xuống.
Người trung niên cười nói:
- Thế nào, tôi tính không có chuyện gì quả nhiên là không có chuyện gì.
Diệp Trạch Đào mỉm cười, đối với thứ này hắn không quá tin tưởng.
Í!
Người này nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Chú em, tướng mạo vượt trội nhỉ!
Lại nhìn Diệp Trạch Đào gã nói:
- Thật là vượt trội!
Khi nói chuyện, người trung niên bên cạnh Diệp Trạch Đào nói:
- Ông anh, hai chúng ta đổi chỗ ngồi đi.
Ngay cả tiếp viên hàng không ngăn cản, ông ta cũng đổi chỗ với người trung niên kia.
Cười với tiếp viên hàng không, người trung niên nói:
- Tôi chỉ là đổi chỗ ngồi thôi mà, không sao, không sao.
Ngồi xuống bên cạnh Diệp Trạch Đào, người trung niên lại nhìn Diệp Trạch Đào thở dài một hồi.
- Chú em, thật vượt trội!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Xem ra huyền học truyền lại của tổ tiên anh quả nhiên lợi hại!
Ở trên máy bay có người nói chuyện phiếm với mình Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy thú vị.
Từ trên người lấy ra một tấm danh thiếp, hai tay đưa cho Diệp Trạch Đào, người trung niên nói:

- Chú em, làm quen chút, tại hạ là Trần Hỷ Toàn, làm kinh doanh nhỏ, mở một công ty nhỏ.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nhận lấy tờ danh thiếp, vừa nhìn liền giật mình nói:
- Tập đoàn Huyền Quang?
Cười ha ha, Trần Hỷ Toàn nói:
- Công ty nhỏ, công ty nhỏ, chê cười rồi!
Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười, hắn cũng mới biết công ty này. Cũng không phải là công ty nhỏ, mà là một công ty lớn với quy mô không nhỏ, chắc là một công ty tập đoàn. Nghe Lưu Mộng Y nói qua về công ty này, công ty này là công ty ở nam cảng. Lưu Mộng Y bọn họ cũng hợp tác với công ty này, công ty này chủ yếu kinh doanh linh kiện quang điện. Tin tức truyền đi, thư từ qua lại trao đổi thiết bị sản xuất vẫn đưa ra thị trường công ty.
Thật sự không ngờ một chủ tịch công ty tập đoàn lại chạy tới nội địa, còn khiêm tốn như vậy.
Trần Hỷ Toàn cũng không ngờ Diệp Trạch Đào biết mình, cũng sửng sốt nói:
- Cậu biết à?
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Đại danh của giám đốc Trần tôi cũng biết đến.
Trần Hỷ Toàn bèn cười nói:
- Có một dự án đầu tư ở Ninh Hải, không ngờ đến đây lại gặp được chú em, xem tướng chú em hẳn là người đi ra từ chốn quan trường?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tướng thuật của giám đốc Trần thật giỏi, không ngờ đã bị anh nhận ra.
Trần Hỷ Toàn liền cười to nói:
- Xem ra cậu không tin, tôi và cậu xem như có duyên, tới huyện Thảo Hải, tôi không quen lắm thôi đi theo cậu vậy.
Diệp Trạch Đào liền vui vẻ, cười nói:
- Không sợ tôi bán anh đi à?
Cười ha hả, Trần Hỷ Toàn nói:

- Nếu tôi không nhìn ra thì đâu đem bài của mình lật đi. Chú em quả không đơn giản, khó trách tôi tính ra ngoài gặp qúy nhân, quả nhiên là gặp quý nhân! Cậu mặt hiện đào hoa, chắc là vừa kết hôn?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào, anh gọi là Tiểu Diệp là được rồi.
Cười ha hả, Trần Hỷ Toàn nói:
- Tôi với cậu mới quen đã thân, anh em ta xưng hô tương đương là được, không chừng còn phải dựa vào cậu phát triển.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng chân thật của Trần Hỷ Toàn, khẽ mỉm cười nói:
- Điều này hơi khó nói, anh không tìm tôi giúp, tôi sẽ đến nhờ anh giúp đỡ trước!
Hai người đều cười.
- Chú em, tôi xem tay cho cậu.
Trần Hỷ Toàn này xem ra rất hứng thú với việc xem tướng, kéo tay Diệp Trạch Đào bắt đầu xem ngay.
Nhìn một hồi nói:
- Ha ha, chú em quả nhiên có chút gần gũi với anh!
Diệp Trạch Đào không hiểu nói:
- Sao lại nói như thế?
- Cậu xem cậu này, hiện ra đào hoa, đủ để biết cả đời cậu đào hoa không ngừng, đàn bà không thiếu, nhìn lại nổi lên sắc thái tiên diễm thật sự, đàn bà cũng là đàn bà cực phẩm. Chú em à, nhiều đàn bà quá cũng là phiền toái, cậu xem này, tôi tám vợ, ôi!
Diệp Trạch Đào lập tức càng thêm hiếu kỳ, cười nói:
- Anh có tám vợ?
Trần Hỷ Toàn thở dài:
- Không giấu cậu, tôi có tám bà vợ, đáng tiếc chuyện trong nhà giải quyết không tốt, suốt ngày tranh cãi ầm ĩ. Người khác cho rằng nhiều vợ là tốt, nhưng tôi không thắng được phiền toài, không thắng được! Chê cười rồi, chê cười rồi!
Nhìn Trần Hỷ Toàn không ngừng lắc đầu, Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Chuyện phú thương Nam Cảng cưới vài bà vợ cũng nghe nói qua, cũng là lần đầu tiên gặp.
Lại nhìn một lúc tay Diệp Trạch Đào, lại nhì tướng mạo Diệp Trạch Đào, Trần Hỷ Toàn “ ý” một tiếng nói:
- Không đúng, không đúng!
Diệp Trạch Đào thấy ông ta điệu bộ giật mình, càng cảm thấy Trần Hỷ Toàn là một người ngay thẳng, mỉm cười nói:
- Làm sao vậy?
- Chú em, cậu hẳn là vừa mới kết hôn?

Diệp Trạch Đào liền gật đầu nói:
- Đúng vậy, mới kết hôn hôm quốc khánh.
Trần Hỷ Toàn ánh mắt sáng lên nói:
- Không đúng, không đúng, dương khí của cậu sao lại sung túc như vậy. Theo đạo lý người trẻ tuổi mới kết hôn khẳng định là mỗi ngày đều bị giảm đi. Nhìn cậu tinh lực dồi dào, sao có thể?
Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, cái này cũng có thể nhìn ra được.
Trần Hỷ Toàn lại nhìn một hồi nói:
- Có huyền cơ, có huyền cơ!
Tiến đến bên tai Diệp Trạch Đào, Trần Hỷ Toàn nói:
- Tôi nhìn ra, trong sắc khí của cậu có hai đường đào hoa, chắc là luân phiên phạt hai người phụ nữ. Từ hơi thở đào hoa có thể nhìn thấy, hai đường đào hoa cũng dung nhập trong cơ thể cậu. Điều này nói lên cậu cũng không phải không làm chuyện đó, mà là làm rất tốt, chú em à, công phu trong người!
Diệp Trạch Đào bị nói tới mức xấu hổ đến đỏ mặt, cảm thấy chính mình gặp phải quái nhân.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên đối với thuật mệnh của Hoa Hạ kinh sợ.
Không thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện, Trần Hỷ Toàn quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói:
- Chú em, cậu không biết một người tám bà vợ khổ thế nào đâu, lần này tôi chạy tới đây là để giải sầu, không ngờ tới thật sự gặp quý nhân. Lần này hành trình tới Ninh Hải đã định tôi đi cùng với cậu.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh nhìn nhầm rồi chứ?
Trần Hỷ Toàn nói:
- Tôi nhìn ra, khí tiết của cậu có một thứ gọi là chủ lưu, cho dù là dung nhập tới dòng khí trong cơ thể cũng là vận hành đi theo chủ lưu. Cái này nói lên hơi thở của cậu rất mạnh, đây là kết quả rèn luyện khổ công. Chú em à, không, tôi bái cậu làm sư, xem mặt tôi đáng thương thế này, chỉ bảo một chút thế nào?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Bái sư thì không cần, tôi có một bộ Ngũ Cầm Hí, không có việc gì thì chúng ta cọ xát một chút.
Ánh mắt sáng lên, Trần Hỷ Toàn vỗ đùi nói:
- Quả nhiên là đi ra gặp quý nhân, đi ra gặp quý nhân. Sư phụ, tôi sẽ đi theo cậu.
Diệp Trạch Đào không ngừng lắc đầu, Tổng giám đốc Trần Hỷ Toàn to lớn, tài sản căn bản không kém Lưu Mộng Y, không ngờ lại nói mấy câu này với mình, đây là chuyện gì thế này!
Nhìn Trần Hỷ Toàn, chỉ thấy Trần Hỷ Toàn cầm di động tính toán, trong lòng lại phá lên cười. Đây đúng là cánh rừng lớn, chim gì cũng có. Trần Hỷ Toàn này cũng là một cao nhân, không ngờ có thể nhìn ra được một chút tình hình của mình.
Diệp Trạch Đào vừa rồi nói cọ xát cũng không phải là tùy tiện nói, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên cùng Trần Hỷ Toàn học tập xem tướng, nếu có thể biết một chút ở phương diện này, làm tốt cũng có lợi.

Bình Luận (0)
Comment