Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 520

Hôm nay đối với Trần Đại Tường là một ngày vui mừng, qua sự giới thiệu của con rể Vi Nhĩ Chí, Chủ tịch tập đoàn Huyền Quang Nam Cảng muốn tới Ninh Hải. Lần này theo lời con rể nói Chủ tịch Trần Hỷ Toàn bí mật tới đây, chủ tịch không thích khoa trương, yêu cầu là không khoa trương.
Tuy rằng mình chỉ là Phó giám đốc Sở giáo dục, theo đạo lý cũng không quản lý chuyện thu hút đầu tư. Tuy nhiên nếu có thể ở đây thu hút đầy tư thành công, cũng là giành được chiến công lớn.
Tập đoàn của Trần Hỷ Toàn theo con rể ông nói rất lớn, không chỉ ở Nam Cảng, ở nước ngoài cũng có thị trường. Nếu có thể thu hút tập đoàn này về đầu tư ở Ninh Hải, chuyện này không phải là nhỏ.
Ngày hôm qua Trần Đại Tường đến chỗ Phó bí thư tỉnh ủy Phương Minh Lượng ở Ninh Hải tiến hành báo cáo.
Phương Minh Lượng sau khi hiểu về tình hình tập đoàn Huyền Quang liền vô cùng coi trọng. Lần này là Trần Hỷ Toàn đến khảo sát trước các hạng mục đầu tư. Nếu công ty bọn họ có thể ở lại Ninh Hải, đây là một thành công không nhỏ. Phương Minh Lượng lập tức chỉ thị Trần Đại Tường nhất định phải theo yêu cầu của Trần Hỷ Toàn, khiêm tốn nghênh đón, để cho Trần Hỷ Toàn ở Ninh Hải được vừa lòng.
Phương Minh Lượng làm Phó bí thư, cũng cần có thành tích. Lần này tập đoàn Huyền Quang lớn như vậy nếu có thể thu hút được, Phương Minh Lượng sẽ có một chiến công không nhỏ.
Trần Đại Tượng sớm đã mang hai người thân cận đứng chờ ở đây.
Nghe máy bay đã hạ cánh, Trần Đại Tường không ngừng nhìn vào bên trong.
Trần Đại Tường trong lòng cũng đang nghĩ, Chủ tịch lớn như vậy, mà tại sao không đến một cách đường đường chính chính một chút., đến Ninh Hải cũng không mang theo một người, cứ như vậy một mình tới đây!
Nếu không phải con rể nói rõ ràng, Trần Hỷ Toàn gia đình rất lớn, Trần Đại Tường cũng sẽ không tin một ông chủ lại xuất hành khiêm tốn như vậy.
Qua một lúc, đã có người đi ra.
Trần Đại Tường chưa gặp Trần Hỷ Toàn, để người giơ một tấm biển, trên mặt viết vài chữ là: “Hoan nghênh Huyền Quang Trần tổng”. Mấy chữ này cũng khiến Trần Đại Tường phải suy nghĩ một hồi, như vậy sẽ không bại lộ thân phận của Trần Hỷ Toàn, lại vừa nhìn thấy là nhận ra ngay.
Ánh mắt không ngừng tìm kiếm trong dòng người. Đột nhiên, Trần Đại Tường liền nhìn thấy Diệp Trạch Đào và một người trung niên vừa nói vừa cười đi ra.
Lại là tên tiểu tử Diệp Trạch Đào!
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Trần Đại Tường trong lòng vô cùng không thoải mái.
Diệp Trạch Đào lúc này đang cùng Trần Hỷ Toàn trò chuyện, hai người cũng nói đến chuyện Trần Hỷ Toàn luyện công, Diệp Trạch Đào đối với chuyện xem số mệnh của ông ta cũng cảm thấy hứng thú, hai người nói không biết chán.
Nhìn Trần Đại Tường ở đó nghênh đón, lại thấy chữ trên tấm biển, Diệp Trạch Đào nhỏ giọng nói với Trần Hỷ Toàn:
- Chủ tịch Trần, xem ra có người nghênh đón anh rồi, hay là chúng ta chia tay ở đây đi?
Trần Hỷ Toàn đang hứng thú với chuyện tu luyện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển kia nói nhỏ:
- Bọn họ cũng không biết tôi, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta mau đi thôi. Hành trình đến Ninh Hải lần này, tôi sẽ đi theo cậu.
Diệp Trạch Đào trong lòng chợt vui vẻ, Trần Hỷ Toàn cũng là người thú vị.

Lúc này Diệp Trạch Đào đã đi đến bên cạnh Trần Đại Tường.
Diệp Trạch Đào cũng không có ý nói chuyện với Trần Đại Tường, vốn định cứ như thế mà đi qua.
Lần này người nhà họ Vi cuối cùng cũng không có ai tới tham gia hôn lễ, Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ nhà họ Vi và nhà họ Lưu xem như đã cắt đứt quan hệ.
Trần Đại Tường từ chỗ con gái đã biết được không ít chuyện bên trong, nhìn thấy Diệp Trạch Đào bèn nghĩ tới vấn đề mâu thuẫn của nhà họ Vi và Diệp Trạch Đào. Đương nhiên không thể có thiện cảm gì với Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào không muốn gây chuyện, vốn định cứ như thế đi qua.
Trần Đại Tường cũng không biết làm sao, lạ lùng nói:
- Đây không phải là Diệp Trạch Đào sao?
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Phó giám đốc Trần tới đón người à?
Cố ý nhấn mạnh chữ “Phó” kia một chút.
Trần Đại Tường liền hừ một tiếng.
Trần Đại Tường lúc này cũng nhìn thấy Diệp Trạch Đào đi bên Trần Hỷ Toàn. Nhìn thấy Trần Hỷ Toàn trang phục giản dị, Trần Đại Tường có ý khinh thường, hừ một tiếng với Trần Hỷ Toàn.
Trần Hỷ Toàn thấy Trần Đại Tường hừ một tiếng với mình, nhìn Diệp Trạch Đào vẻ nghi ngờ nói:
- Chú em, mũi của hắn ta có tật?
Đây cũng là cách nói không vui của Trần Hỷ Toàn. Ông ta là một người khôn khéo, sớm cũng thấy là tình huống hai bên, liền cố nói một câu như vậy.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Chắc là thế.
Nói câu này với Trần Hỷ Toàn, Diệp Trạch Đào trong lòng lập tức vui lên, liền cười nói một câu.
- Anh!
Trần Đại Tường nghe Trần Hỷ Toàn nói như vậy, tức quá chỉ tay vào Trần Hỷ Toàn có chút run run, hiếm thấy người nào nói mình như vậy.
Diệp Trạch Đào nói với Trần Hỷ Toàn:

- Chúng ta đi thôi.
Trần Hỷ Toàn nhìn Trần Đại Tường ánh mắt tức giận, trong lòng lại nghĩ Vi Nhĩ Chí nói bố vợ hắn sẽ tới đón mình, chẳng lẽ đây chính là bố vợ anh ta sao? Thế này thật không khôn ngoan gì?
Lắc đầu, Trần Hỷ Toàn đi theo Diệp Trạch Đào.
Mặc kệ Trần Đại Tường lớn tiếng nói:
- Cậu đứng lại đó cho tôi!
Diệp Trạch Đào nhìn thấy tấm biển vẫn đang giơ lên kia, liền dừng lại, hắn muốn nghĩ xem tình hình hai người sẽ thế nào?
Trần Hỷ Toàn nói giọng miền Nam:
- Anh lắm chuyện thế?
Trần Đại Tường lớn tiếng nói:
- Cậu mới lắm chuyện! Vừa rồi cậu nói gì? Cậu nói lại một lần!
Ông ta tức giận tới nỗi quên cả thân phận của mình.
Trần Hỷ Toàn nhìn mặt Trần Đại Tường một hồi lắc đầu nói:
- Sắc khí của cậu hiện tại tàn lụi, làm việc nhất định phải cẩn thận, nếu không sẽ dẫn tới đại họa.
Ông ta lại phạm phải cái tật xem tướng cho người ta, nhìn tướng mạo Trần Đại Tường không kìm nổi liền nói một câu.
Cái này càng khiến cho Trần Đại Tường thêm phẫn nộ, gã gằn giọng nói:
- Diệp Trạch Đào, cậu làm gì thế, dẫn người này tới Ninh Hải?
Ông ta lại tức giận lây sang Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào vốn không muốn đôi co với Trần Đại Tường, trong tay còn cầm nhiều đồ, không ngờ Trần Đại Tường lại trút giận lên người mình, sắc mặt trầm xuống nói:
- Phó giám đốc Trần, chú ý lời nói và việc làm của anh!
Trần Đại Tường đang muốn phát hỏa, liền nhìn thấy bốn phía có không ít người đang nhìn mình. Lúc này mới nghĩ tới nơi mà mình đang đứng không thích hợp để tức giận.

Trong lòng khó chịu liền trừng mắt lườm Trần Hỷ Toàn một cái.
Đúng lúc này, chỉ thấy có mấy người đã đón ở đây, đứng trước mặt Trần Hỷ Toàn cung kính nói:
- Chủ tịch Trần.
Trần Hỷ Toàn chau mày nói:
- Không phải tôi đã nói các cậu không phải đón rồi sao? Sao lại tới nữa!
Nói tới đây, nói với Diệp Trạch Đào:
- Chú em, tôi phải đi đây.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Trần Đại Tường cũng không nói gì, quay người đi luôn.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng không đụng tới Trần Đại Tường nữa. Gã ta có con gái làm con dâu nhà họ Vi thì giỏi lắm ư?
Vốn Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ giúp nhà họ Vi. Bây giờ chỉ có thể tiện tay giúp một chút.
Diệp Trạch Đào cũng nghe nói, nhà họ Vi đối với việc con trai kết hôn với con gái của một Phó giám đốc sở cỏn con không đồng ý. Nhưng mà Vi Nhĩ Chí thích nên mới phải miễn cưỡng đồng ý, hiện tại nếu muốn đụng tới Trần Đại Tường, làm không tốt sẽ khiến nhà nhà họ Vi vui vẻ.
Đi vài bước, ý niệm Diệp Trạch Đào muốn chỉnh Trần Đại Tường trong đầu lại mất đi. Trong lòng lại suy nghĩ, có thể cùng Trần Đại Tường giao lưu một chút không? Nếu có thể đem những người kia của Trần Đại Tường dùng, đối phó với nhà họ Vi cũng là một cái cọc ngầm lớn.
Trần Hỷ Toàn cũng không biết Diệp Trạch Đào ý niệm vòng vo trong đầu như vậy, cười nói:
- Xem ra hai người có thù oán a!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Anh là Vi Nhĩ Chí hẹn tới Ninh Hải phải không?
- Trong lúc vô thức, gã nói cha vợ của gã ở đây, tôi cũng đang có ý ở đây phát triển một chút, liền tới xem xét.
- Hiện giờ anh và Trần Đại Tường có chút không vui, tôi làm ảnh hưởng tới cơ hội kết giao của cậu với quan chức cao cấp rồi, đáng tiếc!
Trần Hỷ Toàn cười nói:
- Hoa Hạ cũng không phải chỉ có một hai quan lớn, chỉ cần tôi đồng ý, quan cao thế nào cũng có thể kết giao được, đến chú em là cao nhân cũng không dễ gì mà gặp được. Tôi nói thật, hành trình đến huyện Ninh Hải lần này, thu hoạch lớn nhất chính là kết bạn với cậu.
Diệp Trạch Đào lắc đầu, đối với tâm tình ông bạn giàu có này còn quá nhiều điều chưa hiểu.
Lúc này Trần Đại Tường còn đang tìm đường ra.
Mọi người đi ra xong rồi cũng không nhìn thấy người cần đón, liền gọi điện thoại cho Vi Nhĩ Chí.
Vi Nhĩ Chí lúc này mới nói:

- Con có chụp một bức ảnh chung với Chủ tịch Trần, con sẽ gửi qua điện thoại cho ba.
Rất nhanh, một tấm ảnh chuyển tới di động của Trần Đại Tường.
Nhìn ảnh chụp trên di động, Trần Đại Tường cảm thấy quen mắt, lại nhìn kỹ, một người đi cùng nói:
- Giám đốc Trần, người này giống như người vừa đi cùng Diệp Trạch Đào mà!
Trần Đại Tường bị anh ta nhắc chợt tỉnh dậy, lúc này mới nghĩ tới, quả nhiên chính là người kia.
Lại thấy vừa rồi đám người nghênh đón Trần Hỷ Toàn đang định rời đi, vội đi qua hỏi:
- Xin hỏi các anh đến đón Trần Hỷ Toàn, Chủ tịch Trần không?
Mất người kia là Trần Hỷ Toàn phái tới tìm hiểu về huyện Ninh Hải, nhìn Trần Hỷ Toàn rời đi cùng với một người trẻ tuổi, đang không biết làm gì ở đây, nghe Trần Đại Tường hỏi, một người nói:
- Đúng thế, Chủ tịch Trần thích sự giản dị!
Hả!
Nhìn về phía Trần Hỷ Toàn rời đi, vẻ mặt Trần Đại Tường trở nên phức tạp lên, đắc tội với người đi đón đã đành, làm sao giải thích cho Phương Minh Lượng đây?
Nghĩ đến Phương Minh Lượng bây giờ còn đang ở đó mở tiệc chiêu đãi Trần Hỷ Toàn, Trần Đại Tường có chút mờ mịt, bất kể như thế nào gã cũng không hiểu, cơ hội đón tiếp sao lại trở thành thế này.
Một lúc sau, Trần Đại Tường mới thầm than một tiếng, hễ là dính dáng tới Diệp Trạch Đào là chuyện gì cũng biến đổi hết ư?
Lúc này, điện thoại của thư ký của Phương Minh Lượng gọi tới, thư ký của Phương Minh Lượng trong điện thoại nói:
- Giám đốc Sở Trần, Bí thư Phương hỏi anh đón được người chưa, ông ấy hủy một cuộc họp, đợi một lúc lâu rồi.
Trần Đại Tường cắn chặt răng nói:
- Vốn dĩ đón được, kết quả nửa đường bị Diệp Trạch Đào của Thảo Hải chặn mất rồi.
Hả!
Thư ký của Phương Minh Lượng giật mình, gã chẳng hiểu gì cả, đón người cũng không đón được. Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Trạch Đào sao lại đưa người đi vậy?
Một lúc sau, thư ký của Phương Minh Lượng mới nói:
- Được rồi, Bí thư Phương nói, anh phải làm rõ chuyện này.
Nghe tiếng cúp điện thoại, Trần Đại Tường sắc mặt trầm xuống, bước ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment