Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 92

Trấn áp được người dân thôn Trúc Khê, nhìn thấy cảnh nông dân vui vẻ đi về, Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Sự việc lần này nếu không xử lý như vậy, chẳng may làm không tốt thì chắc chắn sẽ xảy ra cuộc náo loạn trong quần chúng. Hàn Bộ Tùng để xảy ra chuyện như thế, dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng toàn bộ ban bệ xã Xuân Trúc đều phải gánh trách nhiệm.
- Có phải đây là cơ hội?
Nhấp một ngụm trà, Diệp Trạch Đào ngồi trong văn phòng mà lòng đầy tâm sự.
Lúc này Phương Di Mai nhẹ nhàng đi đến, nhìn quanh không thấy có ai, Phương Di Mai nhỏ nhẹ nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm, Hàn bí thư sau khi trải qua chuyện này thì uy tín trong xã này có thể cũng chẳng còn.
Diệp Trạch Đào liền nhìn cô ta một cái, Phương Di Mai quả thực rất lanh lợi, chắc hẳn cô ta đã nhận ra gì đó trong sự việc này.
Liếc nhìn Phương Di Mai một cái, Diệp Trạch Đào nói:
- Phòng họp dọn dẹp ổn rồi chứ?

Phương Di Mai nói:
- Ổn cả rồi!
- Mọi người về nghỉ trước đi.
Diệp Trạch Đào không để cho Phương Di Mai nói tiếp nữa, việc này để tự hắn ta giải quyết.
Phương Di Mai đưa mắt nhìn sắc mặt của Diệp Trạch Đào:
- Chủ nhiệm, có cơ hội rồi!
Nói xong cô ta rảo bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Phương Di Mai rời đi, Diệp Trạch Đào hơi gật đầu. Cô gái này nếu biết dùng chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình, cứ thử xem sao.
Ngẫm lại tình hình ở xã hiện nay, Diệp Trạch Đào cho rằng tên Hàn Bộ Tùng kia sẽ không đem việc này báo cáo lên Triệu Vệ Giang, Ôn Phương cũng chỉ báo cáo lên Thôi Vĩnh Chí. Nếu quả như vậy thì biết đâu Triệu Vệ Giang lại quay ra chỉ tin tưởng mỗi mình hắn.
Suy đi tính lại một hồi, nhớ lại những lời Triệu Vệ Giang đã từng nói, nếu có chuyện gì xảy ra có thể trực tiếp gọi điện cho ông ấy. Vì thế, hắn liền quay số gọi ngay cho Triệu Vệ Giang.
Nhận được điện thoại, Triệu Vệ Giang vồn vã nói:
- Tiểu Diệp à, có chuyện gì vậy?

- Bí thư Triệu, có xảy ra chút chuyện, tôi muốn báo cáo với anh.
- Cậu nói đi.
Triệu Vệ Giang nói.
Diệp Trạch Đào liền đem ngọn nguồn những chuyện xảy ra ở xã nói lại với Triệu Vệ Giang.
Triệu Vệ Giang quả thật là không biết đã có chuyện như thế xảy ra, nghe Diệp Trạch Đào nói xong, sa sầm mặt mày.
- Tôi biết rồi.
Triệu Vệ Giang gác máy.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, hắn không lo lắng việc Triệu Vệ Giang hoài nghi sự tình mà hắn vừa báo cáo bởi chẳng qua nó cũng chỉ là một loại báo cáo, đánh giá mà thôi.
Sự việc giải quyết xong rồi, bây giờ chờ trên huyện thôi.
Đừng coi nhẹ việc Diệp Trạch Đào gọi điện, gọi điện cũng có cái lí của nó, Hàn Bộ Tùng là người của Triệu Vệ Giang. Xảy ra chuyện này tay Thôi Vĩnh Chí trên huyện không lợi dụng chuyện này thì không phải là Thôi Vĩnh Chí. Rất có khả năng sẽ đưa Ôn Phương lên làm Bí thư.
Dù sao Ôn Phương cũng là người của Thôi Vĩnh Chí, nếu Ôn Phương làm Bí thư thì ai sẽ đảm nhận chức Chủ tịch xã? Nhân lúc này, lời nói của Triệu Vệ Giang thể hiện rất nghiêm trọng rồi. Tự mình gọi điện thoại, Triệu Vệ Giang đối với mình cũng coi như có chút tình cảm với người của mình rồi. Như thế thì lực cản ít ra cũng sẽ không mạnh như thế.

Rời khỏi văn phòng, Diệp Trạch Đào đi về phía kí túc xá, đi được nửa đường thì bắt gặp Thôi Đại Thạch cùng một người đàn ông khỏe mạnh tiến tới.
Thấy Diệp Trạch Đào , Thôi Đại Thạch vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Diệp, đây là Hà Trúc Lâm, ông ấy mới đến được hai hôm.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhớ ra, chính hắn bảo Hà Trúc Lâm đến gặp, vậy mà trong lúc vội vàng lại quên khuấy đi mất.
- À, à, việc trên xã nhiều quá, thiếu chút nữa quên mất việc của anh, đi, đến chỗ thu mua kia nói chuyện.
Diệp Trạch Đào nắm tay Hà Trúc Lâm nói.
Trong văn phòng huyện ủy, Phó bí thư huyện ủy Triệu Vệ Giang từng bước tiến vào phòng Thôi Vĩnh Chí, sau khi bắt tay ngồi xuống, Thôi Vĩnh Chí nhìn về phía Triệu Vệ Giang nói
- Lão Triệu, mời ông qua đây. Tôi muốn được nghe đánh giá của anh về bộ máy chính quyền xã Xuân Trúc.
Triệu Vệ Giang đã đoán trước được tình hình liền đem hết sự tình xã Xuân Trúc nói lại với Thôi Vĩnh Chí. Trong lòng cũng có những đánh giá riêng của bản thân.

Đối với việc của Hàn Bộ Tùng, Triệu Vệ Giang cũng thông qua các nguồn tin khác để tìm nghe ngóng sự tình.Tìm hiểu những sự việc xem biết được đến đâu. Những điều Diệp Trạch Đào nói đều là sự thật, không hề phóng đại sự việc không những thế còn giấu diếm vài việc giúp Hán Bộ Tùng.
Điều khiến Triệu Vệ Giang tức giận nhất chính là khi ông ta gọi điện thoại cho Hàn Bộ Tùng, không ngờ Hàn Bộ Tùng chẳng hề báo cáo vấn đề này, hay là mình nên hỏi lão ta trước rồi nói ra sự việc nhỉ?
Nếu làm như vậy sẽ khiến cho Triệu Vệ Giang rất phật ý.
Sau khi ngồi xuống, Thôi Vĩnh Chí nói:
- Đồng chí Chủ tịch xã xã Xuân Trúc Ôn Phương gọi điện tới, hôm qua thiếu chút nữa đã diễn ra kiện cáo tập thể rồi.
Nói những lời này xong liền nhìn về phía Triệu Vệ Giang.
- Chủ tịch huyện Thôi, chuyện này tôi cũng đã nghe rồi. Ôi, cái ông tiểu Hàn này đúng là!
Thôi Vĩnh Chí khẽ gật đầu nói:
- Để xảy ra chuyện này, uy tín của đồng chí Hàn Bộ Tùng coi như chẳng còn gì. Tôi nghe nói ông ta tỏ ra bất mãn với những việc đồng chí Diệp Trạch Đào làm, bản thân là một Phó bí thư Đảng ủy, thái độ như vậy thì thật không được. Các đồng chí bên dưới tiến hành triển khai công việc, nên ủng hộ mạnh mẽ mới đúng.
Triệu Vệ Giang chỉ có thể gượng cười, Hàn Bộ Tùng là người của lão. Diệp Trạch Đào hiện nay là người đang được giúp đỡ lớn, thật không ngờ lão ta và Diệp Trạch Đào lại đối đầu nhau. Trêu chọc không phải người rồi!
- Huyện trưởng Thôi, cũng may sự việc này đồng chí Diệp giải quyết ổn thỏa, nếu không đã xảy ra việc lớn rồi.
- Đúng vậy, việc này rất lớn, hơn trăm người tụ tập, nếu không giải quyết tốt thì chắc chắn đã xảy ra việc lớn. Theo tình hình huyện Thảo Hải hiện nay, nếu mà xảy ra việc lớn thì tôi phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
Lới nói khiến Triệu Vệ Giang cũng thật sự hoảng hốt, đúng là đã không đi sâu tìm hiểu tình hình. Nếu quả thực không thu xếp ổn thỏa sự tình, để sự việc xảy ra thì đó không chỉ còn là vấn đề riêng của Hàn Bộ Tùng. Đến khi truy cứu trách nhiệm thì bản thân lão cũng liên quan lớn, cấp trên lúc đó chắc chắn sẽ “soi” mà bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt của nhiệm kì.
Nhìn thấy bộ mặt bị kích động của Triệu Vệ Giang, Thôi Vĩnh Chí khẽ mỉm cười. Lần này bất kể thế nào cũng phải nắm bằng được xã Xuân Trúc, Ôn Phương là người cũng biết nghe lời, dù sao cô ta cũng là người của mình. Trong thời điểm hiện nay không có ai thích hợp đảm nhiệm chức Bí thư hơn Ôn Phương.
- Lão Triệu này, cái đồng chí Diệp Trạch Đào quả là không tệ, ở tình huống như thế mà vẫn bình tĩnh giải quyết ổn thỏa sự việc. Điều này nói lên cái gì? Điều đó chứng tỏ tố chất cơ bản của cậu ấy là vượt qua thử thách!
Sự thể ra nông nỗi này, Triệu Vệ Giang biết lúc này Thôi Vĩnh Chí muốn cùng mình nói về lợi ích. Nghĩ đến tình hình hiện tại của xã Xuân Trúc, biết rằng nếu để Hàn Bộ Tùng lại, thêm nữa mà làm không tốt chắc chắn nhân dân sẽ lại phản đối. Như vậy tốt nhất là điều lão ta đi.
- Huyện trưởng Thôi, ý anh thế nào?
Thông Vĩnh Chí biết rõ quan hệ của Triệu Vệ Giang liền nói:
- Theo những gì tôi thấy về tình hình công việc của xã Xuân Trúc thì đồng chí Ôn Phương và Diệp Trạch Đào phối hợp làm việc rất tốt. Hơn nữa, uy tín của đồng chí Diệp Trạch Đào ở địa phương là rất cao, chúng ta nên thuận theo nhân dân thôi. Anh thấy sao?
Triệu Vệ Giang trầm tư đứng lên, ý của Thôi Vĩnh Lâu khá là rõ ràng, muốn cho Ôn Phương đảm nhiệm chức Bí thư. Để Diệp Trạch Đào giữ chức Chủ tịch xã, tạo điều kiện cho hai người đó phối hợp làm việc.

Để một mình nắm xã Xuân Trúc thì chắc là không được, hiện tại Thôi Vĩnh Chí đã đề cử người chính là muốn nắm lấy xã Xuân Trúc. Theo tình hình hiện nay, Ôn Phương chính là sự lựa chọn thích hợp, không ai hơn được cô ta. Về phần Diệp Trạch Đào, Triệu Vệ Giang biết, đây là thể hiện của Thôi Vĩnh Chí đằng sau những việc mà Diệp Trạch Đào đã làm, điều đó khiến cho nhân viên không thể bàn tán sau lưng mà đối với việc phát triển của Thôi Vĩnh Chí cũng là việc có lợi.
Làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ mình ngăn cản con đường của Diệp Trạch Đào ?
Ngẫm lại thấy Diệp Trạch Đào gọi điện báo cáo cho mình đầu tiên, trong lòng Triệu Vệ Giang đối với Diệp Trạch Đào cảm kích vô cùng. Người còn trẻ mà khá hiểu biết.
- Bộ máy xã Trường Hà xem ra cũng phải điều chỉnh.
Triệu Vệ Giang đột nhiên nói
Thôi Vĩnh Chí trong lòng hiểu rõ, Triệu Vệ Giang đang nói đến vị trí chủ tịch xã Trường Hà, khẽ gật đầu nói:
- Tôi thấy đồng chí Tôn Nhân Chí không tệ, có thể đảm nhiệm vị trí Chủ tịch xã Trường Hà.
Triệu Vệ Giang liền cười, nói:
- Tôi ủng hộ cách đánh giá của Thôi huyện trưởng.
Hai người đều cười ha hả. Diệp Trạch Đào lúc này đang xem Hà Trúc Lâm đan giỏ, nhìn những động tác thành thục của Hà Trúc Lâm, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Kĩ thuật của ông khá nhỉ.
Thôi Hà Thạch ở bên cạnh cũng nói:
- Cả cái xã này thì tay nghề của lão Hà là nhất, nhì đấy. Nổi tiếng lắm.
Hà Trúc Lâm cười nói:
- Tôi học cái này từ nhỏ, không có việc gì lại thích ngồi đan.

Phổ Lệ Tiên bưng nước trà đưa cho Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ nhiệm Diệp, uống trà đi.
Diệp Trạch Đào cảm ơn rồi nhận chén trà.
Phổ Lệ Tiên cười nói:
- Chủ nhiệm Diệp hôm nay quả là lợi hại, sự việc lớn như thế mà một mình có thể giải quyết được.
Nói những lời này, ánh mắt hiện rõ sự kính nể.

- Chủ yếu là mọi người cũng không muốn làm to chuyện, phải hiểu được tâm lý của mọi người.
Diệp Trạch Đào nói.
Phổ Lệ Tiên cười nói:
- Tất cả mọi người đều nói, nếu chủ nhiệm Diệp Trạch Đào đảm đương chức Chủ tịch xã thì xã Xuân Trúc sẽ ngày càng phát triển.
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Phổ Lệ Tiên, người đàn bà này càng ngày càng đẹp. Sau khi cuộc sống được cải thiện, chú ý ăn mặc, trang điểm thì ngoại hình thay đổi hẳn. Nghe những lời nói đó từ một người đàn bà đẹp, trong lòng cũng cảm thấy thích thú nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Đừng nói lung tung.
Hà Trúc Lâm lại nói:
- Chủ nhiệm Diệp, thật đó, mọi người đều hi vọng anh làm Chủ tịch xã, có người dẫn dắt, mọi người mới có mục tiêu để phấn đấu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc phải phát triển, quan trong là sự đồng lòng của tất cả mọi người. Mọi người cùng một mục đích thì nhất định sẽ đứng lên được.
Nhận giỏ tre mới đan của Hà Trúc Lâm, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu thay đổi cách thức, ông cũng có thể đan được chứ?
Hà Trúc Lâm cười nói:
- Việc này không khó, chỉ cần có mẫu, kiểu dáng nào cũng đan được.
- Ừ, hôm nay tìm đến ông cũng là có việc đây, tôi muốn xã mình có một hàng tre trúc, đến lúc đó mời những người có tay nghề cao đến làm, ông thấy sao?
Mặt Hà Trúc Lâm sáng bừng lên nói:
- Chủ nhiệm Diệp, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Trị trường tre trúc trong nước đã bị bão hòa, nhưng còn thị trường nước ngoài, đã có những ông chủ lớn đánh giá cao hàng tre trúc ở xã chúng ta. Ông trước tiên đến trạm thu mua học quản lý, đến lúc đó chúng ta lại sắp xếp tiếp.
Hà Trúc Lâm tràn đầy vui vẻ, cảm kích Diệp Trạch Đào vô cùng. Ánh mắt long lanh nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Chủ nhiệm Diệp, một lúc không thể nói hết những gì tôi muốn nói.
Cổ họng có gì đó nghèn nghẹn!


Bình Luận (0)
Comment