Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 93

Ngồi cùng xe với Ôn Phương đi huyện, Diệp Trạch Đào cảm thấy có một cảm giác rất thật, bản thân hắn đã bước đi trên sợi dây thép đã lâu rồi, chắc đã đến lúc gặt hái được kết quả!
Trên người của Ôn Phương không hiểu xịt loại nước hoa gì mà thơm thế, mỗi lần làn hương tỏa đến, cảm thấy một mùi thơm ngan ngát nhẹ nhàng.
- Trạch Đào này, không hiểu trên huyện gọi mình lên có chuyện gì vậy nhỉ!
Ôn Phương hỏi Diệp Trạch Đào.
- Chắc là chuyện của Hàn Bộ Tùng thôi. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ không thấy hắn trở về xã, huyện cũng phải để tâm một chút chứ!
Diệp Trạch Đào không nói lên những dự đoán của mình.
- Cũng không biết huyện sẽ sắp xếp như thế nào. Nếu như Hàn Bộ Tùng ở lại xã, thì việc triển khai công tác sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hiện tại thì quần chúng ở các thôn đều hết sức oán hận ông ta!
Đó đều là những chuyện do cái thằng Triệu Đại Lâm kia làm cả, Diệp Trạch Đào cũng nghe nói được một ít.
Chẳng mấy chốc đã đến huyện. Ngắm nhìn tòa nhà bề thế của Chính quyền huyện, trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy hồi hộp. Có lẽ hôm nay sẽ có một chuyện vui xảy ra với hắn.
Ôn Phương cũng thấy mấy nhân viên ở phía trước toàn nhà đang vội vàng đi đến, nói:
- Thế cục của huyện cũng thật khó hiểu!
Lời nói này cũng chỉ có mình Diệp Trạch Đào nghe thấy.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, hai người cùng bước vào trong tòa nhà.
Hiện tại huyện Thảo Hải cũng có chút đặc biệt, Thôi Vĩnh Chí tạm thời chủ trì công việc, mãi vẫn chưa nhậm chức Bí thư Huyện ủy, việc này khiến cho mọi người không biết đường nào mà lần.
Trông thấy thư ký của Thôi Vĩnh Chí, Ôn Phương mỉm cười nói:
- Thư ký Bàng, Chủ tịch huyện có trong văn phòng không?
Thư ký hiện tại của Thôi Vĩnh Chí tên là Bàng Phí Vũ. Đây là một người khôn khéo, thông minh. Trông thấy Ôn Phương và Diệp Trạch Đào, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười:
- Ông chủ đã dặn dò từ lâu rồi, nói rằng thấy hai người đến thì vào trong luôn.
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Cám ơn thư ký Bàng, lúc nào có thời gian thì cũng ngồi với nhau một chút nhé?

Bàng Phí Vũ mỉm cười nói:
- Chắc hai người hôm nay không có thời gian rồi, để hôm khác đi.
Thấy Ôn Phương rất biết cách gợi chuyện, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, cô gái này đúng là người biết cách nói chuyện, thảo nào mà leo lên nhanh thế. Cái cô gái này ngoài đã làm những việc đáng trách đó đi thì cũng là người rất có năng lực. Muốn trụ lại được ở chốn quan trường phải có năng lực, phụ nữ lại càng phải như thế. Mà biết cách nói chuyện cũng là một năng lực.
Sau khi Bàng Phí Vũ vào trong báo cáo một tiếng, hai người liền bước vào trong văn phòng của Thôi Vĩnh Chí.
Tinh thần Thôi Vĩnh Chí rất tốt, ông ta vừa nói chuyện với một Bí thư Đảng ủy xã. Nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống rồi mới nói với hai người:
- Ngồi xuống đi!
Ôn Phương dịu dàng ngồi xuống, thể hiện một phong thái rất quyến rũ.
Diệp Trạch Đào cũng ngồi xuống. Nhưng chỉ ngồi nửa mông, thể hiện sự chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt của Thôi Vĩnh Chí không ngừng nhìn hai người. Một lúc sau mới nói:
- Vấn đề của xã Xuân Trúc vô cùng nghiêm trọng, cứ liên tiếp xảy ra. Ôn Phương này, là một Chủ tịch xã cô phải chịu trách nhiệm!
Ở người Thôi Vĩnh Chí toát ra một uy thế rất lớn. Sau khi nghe nói thế Ôn Phương cảm thấy rất căng thẳng.
Cũng không đợi hai người lên tiếng, Thôi Vĩnh Chí nói tiếp:
- Như thế nào mà lại làm cho quan hệ giữa quần chúng và chính phủ trở nên căng thẳng đến vậy chứ. Ừm, cứ như vậy tôi thấy các cô các cậu có thể tiếp tục triển khai công tác thế nào được nữa!
- Thưa Chủ tịch huyện Thôi, tất cả việc này đều do Hàn Bộ Tùng gây ra!
Trong lúc hoang mang Ôn Phương nói như vậy.
Nghe thấy Ôn Phương nói như vậy Diệp Trạch Đào cảm thấy không ổn thỏa lắm, khi lãnh đạo đang phê bình, thì cho dù mình có lý cũng nên ngồi ngoan ngoãn mà nghe, sao lại phản bác lại như thế. Như thế chẳng phải nói rằng lãnh đạo đã phê bình sai sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Chủ tịch huyện Thôi phê bình rất đúng. Chúng tôi đã không làm tốt công việc của mình, đã không giải quyết ổn thỏa quan hệ của các cán bộ!
Vốn nghe thấy lời phản bác của Ôn Phương, Thôi Vĩnh Chí đang định nổi giận, nhưng lại nghe thấy những lời này của Diệp Trạch Đào, nét mặt ông ta giãn ra, trong lòng thầm nghĩ, thằng ranh này mới là người hiểu đạo lý!
Ôn Phương cũng là người thông minh, lúc nãy vì gấp gáp, vội vàng nên mới nói ra những lời như vậy. Nói xong rồi cũng biết mình hớ. Bây giờ được Diệp Trạch Đào nói đỡ cho, trong lòng cảm kích hắn vô cùng.

Thôi Vĩnh Chí nói:
- Huyện rất quan tâm đến tình trạng của xã Xuân Trúc. Đã có ý tưởng sơ bộ, đó là lại một lần nữa tiến hành cải tổ lại bộ máy của xã Xuân Trúc. Ừm, Hàn Bộ Tùng không thể tiếp tục công tác ở xã Xuân Trúc được nữa, nên tổ chức muốn điều anh ta đi khỏi xã Xuân Trúc, do đó những công việc của xã tạm thời sẽ do đồng chí Ôn Phương đảm nhận chức Bí thư, còn đồng chí Diệp Trạch Đào sẽ đảm nhận chức Chủ tịch xã.
Ánh mắt Ôn Phương lộ rõ vẻ mừng rỡ, cô ta đang lo lắng cho việc tuyển cử, giờ huyện lại sắp xếp như vậy, thế thì tốt rồi. Sự phối hợp giữa mình và Diệp Trạch Đào là sự phối hợp hoàn hảo nhất.
Diệp Trạch Đào thấy đúng là kết quả mà hắn đang nghĩ, thì thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng thì mình cũng làm Chủ tịch xã rồi!
- Thế nào, hai cô cậu có ý tưởng gì không?
Thôi Vĩnh Chí hỏi.
- Tôi không có ý kiến, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Chủ tịch huyện Thôi và huyện ủy.
Người đàn bà này đúng là rất biết nói chuyện.
Đã đặt Chủ tịch huyện Thôi lên đằng trước.
Thôi Vĩnh Chí khẽ gật đầu:
- Ừ, tốt lắm, chuyện này tôi thông báo trước cho hai cô cậu, tạm thời không nên truyền ra ngoài vội, vẫn còn phải đợi tổ chức họp nghiên cứu đã!
Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng tôi luôn phục tùng theo sự sắp xếp của tổ chức!
Thôi Vĩnh Chí cũng nói:
- Xã Xuân Trúc hiện nay là một xã thuộc diện nghèo nhất huyện, chẳng trách mà quần chúng thấy bất mãn với các cán bộ. Sau này hai cô cậu phối hợp công tác rồi thì phải làm cho thật tốt, đừng để xảy ra tình trạng tương tự như thế nữa!
Ôn Phương nói:
- Năng lực của đồng chí Diệp Trạch Đào rất mạnh. Có đồng chí Diệp Trạch Đào đảm nhận chức vụ Chủ tịch xã rồi, mọi công tác sẽ dễ dàng được triển khai, tôi cũng hết lòng ủng hộ công tác của cậu ấy.
Cô ta cũng biết rõ, trong mắt của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào hơn hẳn mình, nên cô ta đưa Diệp Trạch Đào đặt lên phía trước.


Thôi Vĩnh Chí hơi gật đầu, tiếp tục xem xét mớ tài liệu đặt trên bàn.
Hai người cũng biết đây là những lời dự đoán mà Thôi Vĩnh Chí nói trước cho người thân tín. Bây giờ nói chuyện xong rồi, hai người cũng nên cáo từ.
Rời khỏi văn phòng của Thôi Vĩnh Chí, Ôn Phương rất kích động. Bơi lặn mãi, cuối cùng cũng đã lên được bờ. Cảm giác được bước chân lên bờ khiến cho cô thấy vô cùng sảng khoái.
- Trạch Đào này, tìm một nơi hát với tôi mấy bài!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, người đàn bà này quả thật khó đoán, tâm tư cũng thật kỳ quái, tự nhiên lại thích hát hò.
- Chuyện này…!
Diệp Trạch Đào không biết làm thế nào cả.
- Đi thôi!
Ôn Phương dùng bả vai huých Diệp Trạch Đào một cái.
Hoảng sợ, Diệp Trạch Đào ngó xung quanh, thấy không có ai, mới yên tâm.
Người phụ nữ này đúng là!
Khi hai người bước vào một nơi gọi là Thiên đường Karaoke, một nơi cách xa chính phủ huyện, Ôn Phương thể hiện rất quen thuộc với nơi này. Ở quầy lễ tân đưa ra một cái thẻ gì đó rồi hai người được dẫn vào một căn phòng được trang trí rất đẹp, rất xa hoa.
Vứt cái túi lên ghế sô pha, Ôn Phương cười nói:
- Nhà hàng này là của bạn học của tôi mở ra, chồng cô ta là người có tiền. Thế nào, trông được chứ?
Diệp Trạch Đào nhìn xung quanh, thấy nơi này rất được, liền cười nói:
- Xem ra cô thường xuyên đến đây!
- Đương nhiên rồi, tôi đến đây toàn miễn phí đấy! Bạn tôi chơi hay lắm!
Lúc này trông Ôn Phương giống một cô gái bình thường.
Sau khi các loại rượu và hoa quả được bày lên bàn, Ôn Phương cởi áo khoác ra, để lộ một thân hình vô cùng hấp dẫn.
Trông thấy thân hình rất bắt mắt của Ôn Phương, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy xao động.
Dạo này tình cảm của Ôn Phương dành cho Diệp Trạch Đào như thế nào hắn biết rất rõ. Cô gái này dường như đang có cảm giác ỷ lại vào hắn.
Ôn Phương nhanh chóng đi chọn bài hát, rồi cô ta cầm micro lên cất tiếng hát.
Đây là lần đầu tiên được nghe Ôn Phương hát, Diệp Trạch Đào phát hiện thấy giọng Ôn Phương rất hay, cô ta vừa hát lại vừa uốn éo cơ thể.

Rót một chén rượu, Diệp Trạch Đào uống cạn, cảm giác sảng khoái dâng lên trong lòng.
Việc ngày hôm nay mặc dù vẫn trong sự tính toán của mình, nhưng hôm nay chính thức được biết nên trong lòng Diệp Trạch Đào cảm thấy rất phức tạp.
Thời gian công tác của mình chưa đến ba tháng, mà bây giờ đã được lên làm Chủ tịch xã. Mặc dù chỉ là một Quyền Chủ tịch xã, nhưng Diệp Trạch Đào tin cửa các quan trên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì. Mọi người trong xã bây giờ đang rất hy vọng mình sẽ làm Chủ tịch xã.
Tiếp sau đây xã Xuân Trúc sẽ phát triển như thế nào nhỉ? Lúc trước khi chưa làm Chủ tịch xã, bản thân hắn không có nhiều ý tưởng, bây giờ sắp trở thành Chủ tịch xã rồi, trách nhiệm cũng nặng nề hơn. Chủ tịch xã phải đưa toàn xã phát triển đi lên.
Nghĩ đến tình hình của xã Xuân Trúc. Hiện tại xã Xuân Trúc là một xã nghèo nhất huyện. Nếu muốn đưa công tác của xã phát triển đi lên, thì đó không phải là điều dễ dàng. Mặc dù bản thân hắn có rất nhiều ý tưởng, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm việc, chắc chắn sự khó khăn không phải ít.
Âm thanh trong phòng karaoke rất tốt, độ rung của âm thanh làm rúng động cả khí huyết trong người.
- Trạch Đào, tôi vẫn chưa bao giờ được nghe cậu hát, nào, hát một bài đi, cậu hát bài gì?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cô hát hay lắm, tôi nghe cô hát là được rồi!
Ôn Phương nghe thấy vậy thì vui lắm.
- Thật sự là rất hay, cô hát nghe ngọt ngào lắm!
Diệp Trạch Đào nói rất thật.
- Cậu cũng hát một bài đi!
Ôn Phương nói.
- Thế chọn bài “nhìn lên sao trời đi”
Diệp Trạch Đào đành nói.
Cầm lấy micro, Diệp Trạch Đào cất tiếng hát. Giọng hát của hắn cũng hay, cũng lay động lòng người. Một dòng chảy nóng ấm đang tuôn chảy trong lòng hắn.
“Tôi nhìn lên bầu trời sao, nó thật bao la và sâu lắng. Sự chính nghĩa nghiêm nghị kia, khiến tôi tràn đầy lòng nhiệt huyết”
“Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, nó tráng lệ và huy hoàng đến thế. Sự nóng bỏng vĩnh hằng khiến cho lòng ta dấy lên ngọn lửa hy vọng, vang lên tiếng sấm mùa xuân”
Diệp Trạch Đào đã đưa chính tâm trí của mình hòa theo lời hát. Khi hát những bài hát như thế này, hắn cảm thấy lồng ngực của mình căng phồng lên. Kể từ bây giờ, hắn đã có một sân khấu của riêng mình. Trên sân khấu đó, Diệp Trạch Đào biết mình đã khoác trên vai một sứ mệnh rất lớn.
Mặc dù mới làm việc chưa đến ba tháng, Diệp Trạch Đào đã đi được con đường mà người khác phải mất cả một đời mới đi hết. Trải qua biết bao nhiêu chuyện, hắn chợt phát hiện bản thân hắn đã ngộ ra được rất nhiều điều!


Bình Luận (0)
Comment