Hồng Trần

Chương 1 - Lại 1 Lần Luân Hồi

Tại 1 con đường tấp nập, có 1 thân ảnh hớt ha hớt hải chạy bán sống bán chết về phía trước, hắn đeo tai nghe, tay cầm 1 cái túi, còn 1 tay nắm chặc lại, dồn sức vào chân chạy.

Hắn lao nhanh về phía trước mà không để ý phía trước có gì, luvs này trong đầu hắn chỉ có nghĩ đến "Trễ xe rồiiiiiiiiiii", ngay tại 1 ngã tư ánh đèn xanh đang chớp nháy, hắn chẳn còn hơi đâu mà bận tâm, lao nhanh về phía trước, ngay sau đó,

-PINNNNNNPINNNPINNNN.

Ngay lập tức hẳn có cảm giác nội tạng trong cơ thể bị sốc lên, cơn đau thẩm thấu vào từng tế bào truyền đến não, làm hắn miện đang ngậm chặc cũng hét lên 1 tiếng sau đó lại thêm 1 cảm giác đau đớn truyền đến cơ thể, lúc này 2 mắt hắn mở to ra khung cảnh xung quanh đã mờ mờ ảo ảo, cổ họng hẳn cảm nhận được vị ngòn ngọt, sau đó ý thức hắn tắt lịm đi.

-

Lúc này bỗng có cảm giác đã mất đi liên kết với cơ thể, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy có lại liên kết, lúc này hắn gượng dậy, mở mở mắt ra, hắn như có 1 thứ gì đó làm hắn ôm lấy bên sường phải sau đó hai mắ khủng hoảng mở to, hơi thở gấp tựa như vừa gặp quỷ đồng dạng.

Sau 1 hồi hắn liền hít sâu 1 hơi, bình tâm lại, lại mất thêm 1 hồi hắn mới có thể ổn định lại hơi thở và suy nghĩ, sau đó hắn ngước qua nhình xung quanh, khung cảnh xung quanh lúc này, hắn đang nằm tại 1 nơi ngập tràng màu vàng cam, những cái cây cao to, bên trên có lá vàng và cam, còn có 1 số quả to cở nắm tay người trưởng thành, khung cảnh này kéo dài, về phỉa trước.

-Đây là đâu? Mình bị xe tông, sau đó đến đây?

Sau 1 hồi nghĩ ngợi hắn lại hai tay ôm đầu mà hét lên:

-Ôi cuộc hẹn quan trọng của tôiiiiiiiiiiiiiii.

-Cái quái gì đây chứ, đúng lúc quan trọng lại....

-Đi tìm đường ra vậy.

Hắn bắc đàu đứng dậy bước đi về phía sau, bỗng hắn bị đập sấp mặt vào 1 thứ gì đó, làm hắn ngã nhào ra sau, mở mắt ra thì trước mặt hắn chẳn có gì, sau đó hắn lại bước lên đưa cánh tay ra phía trước, bỗng 1 cánh tay hắn chạm vào 1 màng như tấm kính, hắn liền đấm cũng không vỡ, đành ngậm ngùi quay về phía sau.

Nhưng hắn vừa quay lại thì chớp mắt cảnh tượng lại thay đổi sau cái chớp mắt, khung cảnh hẳn thấy lúc này là 1 con sông dài, bên dưới có 1 màu nguyệt ánh lung linh, phía trên bờ thì có 1 cây cầu kéo dài đến bờ bên kia, độ dài cũng phải hơn 10 cây số, vì hắn chỉ thấy được có bao nhiêu đó, đoạn còn lại cua cây cầu đã bị 1 làn khói trắng che lại.

Lúc này hắn lướt qua đầu cầu, nơi đó có 1 căng nhà gỗ, do dự 1 hồi hắn liền hướng cái nhà gỗ bước đến, đoạn đường từ đây đến đó không xa lắm, bỗng hắn có cảm giác mình vừa giẫm lên 1 thứ gì đó lún xuống, thì ngay lập tức ánh mắt hướng cái chân phóng đến sau đó chớp mắt khung cảnh lại thay đổi, màu vàng cam đã được thay bằng 1 màu trắng xóa, bỗng 1 cơn gió thổi qua làm hắn run lên 1 cái.

Sau đó ngay lập tức hắn hướng về căn nhà gỗ chạy đến, mặt dù trông gần nhưng lại xa vô cùng, sau 1 hồi hắn cũng đã sắp đến căn nhà, lúc này cơ thể hắn cũng đã tê cóng, hắn chỉ gượng bước về phía trước, hắn có cảm giác cơ thể mình đang yếu dần.

-Chẳn lẽ lại chết thêm 1 lần nữa...

Ngay sau đó ý thức hắn tắt lịm.

-

Lúc này bên trong 1 căn nhà, có 1 mỹ phụ đang ngồi trước mặt là 1 quyển sách cũ, trên bàn có 1 tấm Đồ đang xoay vòng vòng, và bên cạnh là 2 bát bên trong chứa 2 loại màu nước khác nhau, 1 bên màu ánh kim, 1 bên màu hoàng kim, bên cạnh 2 bát canh đó lại có thê 1 thanh kiếm trông cũ kĩ vô cùng nhưng lại mang theo 1 khí tức cỗ lão, bên trên thanh kiếm có khắc vô số kí tự khó hiểu và nguệt ngoạt.

Phía dưới sàn lúc này có 1 cái bóng chỉ hiễn nưa thân trên, còn nữa thân dưới mờ mờ ảo ảo, trông huyền diệu vô cùng, sau 1 hồi lâu, cái bóng ánh mắt bỗng run lên, người mỹ phụ liền khép quyển sách lại ánh mắt nhình xuống, sau đó thân ảnh mở mắt ra ngơ ngác nhình xung quanh, lúc này người mỹ phụ lên tiếng.

-Nhanh lên tốn thời gian của ta quá, đường đường là 1 vị thần sau khi luân hồi lại bị chết yểu...

Giọng nói có chút ganh ghét và khó chịu.

-A cô là ai?

-Đây có 2 chén canh, uốn nhanh rồi cầm thêm 2 món này cút ra khỏi nhà của ta.

Bóng đó chính là hắn, hắn nghe xong liền mơ màng nhình người mỹ phụ, lúc này hắn chỉ thấy có 1 thân ảnh màu đen mờ ảo không thể thấy rõ, sau đó liền nghe giọng nói đó, hắn lại có chút quen thuộc, nhưng rồi lại biến mất.

-Cô có thể giải...

-Uốn nhanh cầm lấy rồi cút qua bên kia cầu.

Hắn chưa kịp nói xong thì bỗng miện hắn cảm thấy ngòn ngọt, đắng đắng, sau đó có 2 thứ đập vào mặt hắn rồi bị đá ra chổ đầu cây cầu, hắn vẫn chưa hoàng hồn thì 2 món đồ đập vào mặt hắn bỗng hóa thành 2 tia sáng chui vào hắn giữa tráng, sau đó 1 cơn đau đầu ập đến, hai mắt hắn mở to, hơi mơ hồ 1 lúc liền bình thường trở lại, nhưng sau đó mỗi hắn bỗng cong lên 1 cái rồi hướng về căng nhà gỗ cũng tay 1 cái rồi hướng bên cầu bên kia bước đi.

Lúc này bên trong căn nhà người mỹ phụ mặt đỏ bừng lăng lộn trên sàng nhà, trong mắt hiện lên tía thất vọng.

-

Hắn đã góp lại kí ức 4 kiếp lại, và hắn biết được kiếp đầu hắn tên gọi là Lý Tư, phục vụ cho Tần Thủy Hoàng thống nhất chư hầu vào thời Nhà Tần dược gọi dưới cái tên Thừa Tướng Lý Tư, kiếp thứ 2 hắn lại là Khương Tử Nha trên thông tin văn dưới tường địa lí, phục vụ Tây Bá Cơ Xương xây dựng nước Chu, sau đó lập ra Bản Phong Thần, kiếp thứ 3 hắn Tên Tư Mã Ý, phục vụ Tào Ngụy, và cũng là người lật đổ nhà Ngụy thống nhất Tam Quốc lập thành nhà Tấn, kiếp thứ 4 hắn lại là 1 nhà chính trị gia trẻ tuổi, dưới cái tên Tạ Thiên Văn, vừa đậu đại học năm 4, đang trên đường đi phỏng vấn thì bị xe tông qua đời.

Hiện tại hắn đã nối lại 3 nguồng thông tin lớn, có tể nói trong đầu hắn hiện tại là 1 quyển từ điển vô cùng quý giá, hắn có thể xem hiện tại là 1 nhà thông thái hay 1 kẻ phục vụ cung cầu sự bất tử cho 1 vị vua hoặc là 1 kẻ tính toán cả loạn quốc để rồi lên ngôi hay 1 thiếu niên chưa hiểu chuyện đời mà có ước mơ trở thành 1 người nổi tiếng.

Lúc này hắn đã không còn suy nghĩ nhiều, hắn chỉ có thể biết lúc này mình cần 1 cái tên và 1 thân phận, bước chân sãi dài tiến về phía trước, chẳn mấy chốc bóng dáng đã biến mất ở bên trong sương mù dày đặc.

Sau khi hắn biến mất ngay giữa cầu xuất hiện 1 thân ảnh mờ ảo, âm thanh cừ cái bóng đó phát ra làm cho người khác có chút lạnh người :

"Vạn Năm Chu Cầu

Vạn Năm Phục Dụng

Thống Nhất Chư Hầu

Phong Thần Lưu Sử

Dẹp Loạn Trần Thế

Sinh Tử Luân Hồi

Uống Cạn Chén này

Ta Lại Phiêu Dật Hồng Trần"

Nói xong thân ảnh biến mất, chỉ còn lại 1 âm thanh nhè nhẹ vang vọng bên cành hoa Bỉ Ngạn.

Bình Luận (0)
Comment