Trên dường phố tấp nập, người người thay nhau đi qua nhau, ở đâu đó trong đó kèm theo những âm vang rao bán đồ, thức ăn, những người phụ nữ ăn mặt hở han đang làm việc của mình, có nhũng người trên người mang theo binh khí, có nhưng thiếu gia tiểu thư thay nhau dạo khắp các sạp hàng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhưng đâu đó trong 1 con hẻm tối, có 4 5 bóng dáng đang đứng đó, chân tay đá đấm vung lung tung, phía dưới bị đánh là 1 cậu bé gương mặt hốc hác, cả người gầy gò như da bọc xương, đôi mắt thâm hút vào trong, y phục rách tưới máu me trộn lẫn với đất, mái tóc bùi nhùi, cậu là Tử Minh 1 thiếu niên mồ côi sống vào việc ăn xin, lí do cậu bị đánh vì lỡ làm bẩn ảo của Lý Hoàng, Lý Hoàng là con trai trưởng của Lý Gia từ nhỏ được chiều chuộng cưng chiều, dân đần hình thành thái độ đối với mọi thứ đều khinh miệt.
Bởi lẽ đó hắn và đàng em đã bắt Tử Minh bồi thường, nhưng cậu đời nào lại có kim bảo để bồi thường, nên chịu ăn đòn từ bọn họ, sau 1 hồi đấm đá hả hê, bọn Lý Hoàng liền quay đầu bước đi, tên gầy đi phía sau Lý Hoàng còn không quên đá cho Tử Minh 1 cái, nhổ 1 bãi nước bọt rồi bước đi phía sau Lý Hoàng cười cười nói nói.
Lúc này bên trong con hẻm đó bọn hắn đâu biết vừa đánh chết 1 sinh linh vô tột, chỉ vì làm bẩn 1 vết áo, Tử Minh đã bị đánh chết nhưng đúng lúc đó bỗng từ phía trên bầu trời 1 vần ánh sáng bỗng vút qua bầu trời, lao về phía con hẻm sau đó mọi thứ im ắn trở lại nhưng, khí tưc quỷ dị lúc nãy đã va chạm với 1 số cường giả, làm cho bọn hắn run động không thôi.
-
Hắn sau khi đi đến đoạn cuối của cây cầu, nhình xuống phía dưới là 1 vực sâu được bao phủ bởi mây trắng, không do dự hắn liền nhảy xuống phía dưới, nhưng bóng dáng hắn vừa chạm làn khói liền hóa thành 1 tia sáng phóng vút đi, ngay sau đó vút vào 1 con hẻm tối, lúc này hắn đã ý thức được, mơ mơ màng màng, những cảm giác đau đớn từ não bộ và cơ thể liền đánh động đến hắn dây thần kinh, nhưng những cơn đau này đối với hắn lúc còn đỉnh phong thì chẳn đáng nhắc, nhưng hiện tại vừa liên kết cơ thể khí tức không ổn định, cơn đau chạy khắp người và cả trong kinh mạch cũng loạn lên hết, làm cho hắn đau đến chạy cả nước mắt, hắn không chịu được liền ngất đi, trong không khí bắc đầu gợn sóng, sau đó linh khí và nguyên khí ồ ạt hướng cơ thể hắn ầm ầm đổ vào, các vết thương nhanh chóng được phục hồi, mặc dù hơi chậm chạp nhưng có thể thấy được bằng mắt thường.
Trong không gian ý thức lúc này hắn mơ mơmàng màng, hắn bị 1 thứ hận khí oán khí đánh thức, hắn liên mở mắt ra trước mắt là 1 thiếu niên mái tóc đen thân ảnh gầy hốc hác, mắt thụt vào trong, y phục rách rưới, ngoài thân được bao phủ bởi 1 lớp khí đen vô cùng đậm đặc, tựa hồ có thể nghe âm thanh oán khóc gào thét từ bên trong, hắn thấy vậy liền trợn tròn mắt nhình về phía trước, tiểu tử này cũng chỉ có 7 8 tuổi thôi a~, oán khí liền giày đặc như vậy, không khác gì năm đó Tu La nha, bỗng dưng hơi ngây người hắn lại cảm nhận được 1 sợi liên kết nhẹ nhàn giữa cả 2, lúc này hắn liền hiểu được tiểu tử này chính là cơ thể mà hắn luân hồi vào, đúng lúc hắn chết hận ý bấy lâu này được bộc phát, tạo thành tình trạng hiện tại, với cơ thể này nếu như hắn khômg tịnh tâm được tiểu tử này e rằng cả 2 sẽ tẩu hỏa nhập ma, đó không phải là điều hắn muống, lúc này hắn liền nhình về tiểu tử này bắc đắc dĩ nở 1 nụ cười rồi nói.
-Tiểu tử ngươi, ta không phải cừu nhân của ngươi, mắc gì phải đem ta vào chổ chết.
-...
-Nghe ta, nếu như ngươi mà còn oán giận như vậy ắc cả 2 liền cá chết lưới rách, chi bằng ta và ngươi thực hiện 1 giao dịch nhỏ.
-...
Vẻ mặt của Tử Minh hơi hơi suy nghĩ sau đó đánh giá hắn 1 lần, sau đó suy nghĩ thêm 1 chút rồi gật nhẹ đầu, lúc này hắn trong lòng thở dài 1 hơi, hận không thể đem Tử Minh ra tét mông vài phát cho hả giận.
-Như vậy thù của ngươi ta sẽ thay ngươi trả lại gấp vạn lần, từ nay ta là ngươi ngươi là ta nên ngươi cứ yên tâm an nghỉ thế nào?.
-...
-Ta cho ngươi cái này, sau khi an nghỉ đến nơi có 1 dòng sông và cây cầu, đưa thứ này cho mỹ phụ tên Mạnh Bà ở đó, nàng sẽ giúp ngươi 1 chuyện, xem như đây là quà chia tay.
Hắn nói xong trong tay xuất hiện 1 cây quạt có hơi cũ kĩ, đưa cho Tử Minh, Tử Minh nhình cây quạt 1 hồi, lúc này bằng mắt thường có thể thấy oán khí và hận khí đang vơi dần dần đi, sau đó hai mắt Tử Minh đỏ lên, nước mắt chảy xuống gương mặt hao gầy đó, hắn thấy vậy liền bước đến ôm Tử Minh vào lòng vỗ về mấy cái, lúc này hận khí và oán khí đều không còn, nhưng thay vào đó thân thể của Tử Minh dần tan biến hòa nhập vào cơ thể hắn, không Tử Minh.
Kí ức ùa vào não hãi Tử Minh, lúc này mí mắt của hắn giật giật mấy cái sau đó mở ra, Tử Minh uể oải ngồi dậy, ngay sau đó bỗng khựng lại 1 cái hắn ngây ngốc ra, tiếp đến bỗng nước mắt từ 2 mắt hắn tuôn xuống, không biết khi mấy lão bất tử kia ở đây không biết sẽ có cảm nhận gì đây, sau đó ánh mắt của hắn hơi lóe lên sau đó tron tiền thức hắn lẩm bẩm.
"Tiểu tử giờ ta là ngươi nên thù này ta thay ngươi giải"
Sau đó hắn đứng bật dậy, cơ thể hắn lúc này cũng đã dần dần khôi phục hiện chắc đang ở Thể Cảnh Thất Trọng Đỉnh Phong và vẫn còn đang khôi phục, Tử Minh lấy ống tay áo gạc đi nước mắt, sau đó bắt đắc dĩ cười 1 cái, lúc trước có là thần là ma hay phật đều phải nể hắn 3 phần, hiện tại hắn không còn địa vị, ngay cả Giới Chỉ cũng không còn, hắn đau lòng vì đống bảo vật chắc chiu nhiều năm không biết hiện giờ đang lưu lạc ở đâu.
Vừa suy nghĩ vừa điều tức lại 1 chút, sau đó hắn đứng dậy bước đi ra khỏi con hẻm, lúc này cũng đã nữa đêm, Tử Minh mò theo kí ức của "Tử Minh" biết được nơi hắn sống hiện tại là 1 căn nhà hoang, trong đó có hơn 4 đứa trẻ nữa cũng đang sống cùng hắn, theo kí ức có 2 anh em tên gọi Thiết Đại và Thiết Nhị, 1 tiểu cô nương là Hồng Bích, 1 tên mọt sách là Lưu Hàn, trong đám Thiết Đại là lớn tuổi nhất 10 tuổi, sau đó đến Tử Minh và Lưu Hàn cả 2 đều 7 tuổi và Thiết Nhị, Hồng Bích là 6 tuổi, cả 5 nương tựa vào nhau mà sống.
Nghĩ đến các tiểu hài đó Tử Minh trong lòng cũng có 1 chút ấm áp, bước chân vui vẻ dõng dạc hướng về phía căn nhà hoang bước đến, sau 1 hồi mò theo bản đồ kì ức của "Tử Minh" hắn đã đến được căn nhà, lọt vào mắt hắn đầu tiên là cả 4 đứa trẻ đều đang khóc xước mướt, nhất là Thiết Đại thân thể to con mà khóc như tiểu hài lắm hắn buồn cười không thôi, lúc này hắn liền hướng Thiết Đại cái vai vỗ 1 cái sau đó hỏi,
-Thiết Đại ai bắt nạt ngươi a.
-Ưm Tử Minh hôm nay, bị, bị,.....
Hắn chưa nói dức câu bỗng nhiên ngây ngốc sau đó nhình về phía sau, sau đó lại khóc rồ lên, cả 3 đứa trẻ con lại nhình theo cũng khóc ồ lên, sau đó lao đến ôm lấy hắn chặc ngắc, sau 1 hồi loạn hết cả lên thì cả 4 buông hắn ra, hắn liền đem sự việc lúc sáng kể ra, bất quá có 1 số chi tiết hắn biện họa lại, chẳn hạn như việc hắn bị đánh chết, thay bằng hắn chạy thoát, bọn trẻ nghe vậy liên tin răm rắp, lúc này trong lòng Tử Minh có 1 cái cảm giác lừa gạt trẻ con.
Sau đó cả bọn vui mừng 1 hồi tán loạn lên, 1 lúc sau liền lăng ra ngủ, Tử Minh không ngủ vì lúc này tu vi của hắn đã khôi phục đến Thể Cảnh Thất Trọng Đỉnh Phong đỉnh điểm hắn chỉ việc điều tức và giám sát xung quanh, hắn không khách khí liền đem Bát Quái Trận ra tạo thành 1 vòng bao phủ căng nhà hoang này lại, sau đó cho Hiên Viên Kiếm hộ pháp rồi liền khoanh chân lại điều động nguyên khí và linh khí khôi phục lại tu vi.
Nguyên và linh khí ở đây không được giày đặc nên tốc độ hồi phục cũng cực kì chậm chạp, làm hắn phiền muộn không thôi, trong lúc vừa tu luyện vừa suy nghĩ.
"Bước đầu tiên để trở thành cường giả đó chính là tài phú, mà hiện tại ngay cả Giới Chỉ không còn, nếu còn ta có thể tùy tiện luyện 1 chút đan dược mà đem bán"
Hắn đành thở dài 1 hơi sau đó lại điều tức, chuyện đến đâu đến đó tính vậy.