Mắt thấy hắn ta sắp ăn, lòng ta hoảng hốt, vội vàng lùi lại một bước, đúng lúc đụng đổ bát canh đậu đỏ trong tay Triệu Dục xuống đất.
"Không sao chứ?" Triệu Dục đỡ lấy ta, không quan tâm đến nước canh dưới đất, cau mày: "Có bị bỏng không?"
"Không sao."
Ta xua tay.
Triệu Dục dị ứng với đậu đỏ, trước đây chỉ vì vô ý ăn nhầm một miếng trong bữa tiệc mà suýt ngất đi.
Ta hoàn hồn, nhìn mớ hỗn độn dưới đất, suy nghĩ hồi lâu, sau đó vẫn ánh mắt phức tạp mà mở miệng: "Ngươi không ăn được đậu đỏ."
Cũng không đến mức dùng mạng mình để dọa ta, có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.
Triệu Dục nghe xong rõ ràng ngẩn người ra.
Hắn ta hoàn hồn, sau đó nhìn ta với vẻ khó tin: "Ngươi muốn hại ta?"
Rồi làm ra vẻ như bị kẻ thay lòng phụ bạc, che ngực, nước mắt lưng tròng: "Ngươi muốn hại chết ta, sau đó thừa kế tài sản của ta phải không?"
Ta làm đổ bát của hắn ta, hắn ta hẳn phải biết ta sẽ không hại hắn ta.
Ta đưa tay lên trán.
Đúng là diễn sâu
"Nghĩ gì vậy." Ta có chút bất lực, lại không khỏi tự chế giễu suy nghĩ ngờ vực vô căn cứ trước đó của mình.
"Bát này không phải cho ngươi, bát chè hoa quế bên cạnh mới là của ngươi." Ta nói, sau đó thở dài: "Ta sẽ bảo nha hoàn dọn dẹp, ngươi nghỉ ngơi đi."
Triệu Dục vẫn làm ra vẻ ấm ức, đáp lại một tiếng được.
Đợi sau khi ta rời đi, trong thư phòng lại yên tĩnh trở lại. Vẻ mặt Triệu Dục trở nên lạnh nhạt, lấy khăn tay ra cẩn thận lau làn da vừa bị dính nước canh, chỉ mới tiếp xúc một chút như vậy thôi mà đã bắt đầu đỏ lên và ngứa ngáy rồi.
Hắn ta thong thả ngồi xuống ghế lại, nhìn bức thư bị đè dưới thẻ tre, ánh mắt u ám. Nét chữ trên thư thanh tú tuấn tú, mạnh mẽ có lực. Ký tên là Lý Mộc.
16
"Tháng thêm thành năm, âm luật điều dương. Mây bay thành mưa, sương kết thành tuyết..."
Ta cười xoa đầu Tiểu Thiên, khen ngợi: "Giỏi quá, đã có thể đọc trôi chảy rồi."
Tiểu Thiên xấu hổ cúi đầu, gương mặt bầu bĩnh ửng hồng, nó lật giở tiếp cuốn Thiên Tự Văn, học tập càng chăm chú hơn.
Tiểu hài tử luôn đầy nhiệt huyết như vậy.
Ta vui mừng nhìn nó. Một lúc sau, ta chuyển tầm mắt sang bên cạnh, nhìn Văn Văn cũng đang đặt cuốn Thiên Tự Văn trước mặt, nhưng thậm chí còn chưa mở ra. Nàng ấy cười ngây ngô, hai tay chống cằm, như một bông hoa hướng dương.
Ta lập tức cau mày: "Văn Văn, ngươi còn chưa học được bằng Tiểu Thiên, cười cái gì."
Đột nhiên bị kéo ra khỏi mơ màng, Văn Văn sợ tới mức nhảy dựng lên, chạm phải ánh mắt của ta, lại vội vàng ngồi xuống, há miệng run rẩy mở sách ra, đọc nhanh như gió.
Ta bóp bóp nhân trung, thở dài một hơi, ánh mắt bình thản: "Cầm ngược rồi."
Văn Văn khựng lại, sau đó chậm rãi, cẩn thận lật ngược thẻ tre lại, trong quá trình làm vậy còn không quên đáng thương nhìn ta.
Vẻ mặt như thể bị bắt nạt đó của nàng ấy, ta thật sự không nỡ trách mắng.
Kể từ ngày đưa nàng ấy về từ chỗ của Ninh lão phu nhân, Văn Văn hận không thể ở bên cạnh ta mọi lúc mọi nơi, không chỉ có nàng ấy, mà còn đem cả đứa con theo.
Thúy Nhi nói các lão phu tử đến dạy học đều bị Văn cô nương làm tức giận bỏ đi, ta đành quyết định mỗi ngày dành hai canh giờ, tự mình dạy bọn họ đọc sách viết chữ.
Tiểu Thiên thì cố gắng, chỉ hơn một tháng đã tiến bộ hơn nhiều. Còn Văn Văn, Văn Văn đúng là gỗ mục không thể đẽo
Ta nghĩ đến lại thấy tức giận, ngực đau nhói, đưa khăn lên che miệng ho. Lúc bỏ khăn ra, lại là một vệt máu đen.
"Phu nhân, người đừng giận nữa, ta học, ta học!" Văn Văn vốn đang ngồi trên ghế đá, thấy ta ho thì vội vàng chạy lại, vừa đến đã thấy vết máu trên khăn.
Nàng ấy sốt ruột đến khóc, đưa tay đỡ lấy ta: "Ta làm phu nhân tức đến ho ra máu, ta đúng là đồ ngốc."
Tiểu Thiên cũng lật đật chạy lại, gương mặt ngây thơ hiện lên vẻ lo lắng giống hệt Văn Văn.
Ta nhìn một lớn một nhỏ này, lời giải thích nghẹn lại cổ họng, sau đó nghiêm mặt nói: "Vì vậy phải chăm chỉ học tập, đừng làm ta tức giận nữa."