14
Trong xe ngựa yên tĩnh đến lạ thường.
Ta nghiêng đầu, Văn Văn đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên má nàng ấy vẫn còn in dấu tay, vết thương trên trán được băng bó sơ sài, tạm thời ngừng chảy máu.
"Xin lỗi."
Văn Văn đột nhiên lên tiếng, thu hồi tầm mắt, nàng ấy như muốn cười nhưng khóe môi vừa động đậy đã chạm vào vết thương, đau đến mức phải hít một ngụm khí lạnh.
"Đáng lẽ ta mới là người phải xin lỗi, vô cớ khiến ngươi phải chịu đòn thế này." Ta khó hiểu, đối diện với đôi mắt của nàng ấy, trong đó lại vô cùng bình thản.
"Ta không biết bên ngoài lại đồn đại như thế, làm xấu thanh danh của phu nhân, là lỗi của ta, đáng phạt."
"Phu nhân, ta thật ngu ngốc."
Nàng ấy nói xong lại định quỳ xuống xin lỗi. Ta nhanh tay kéo nàng ấy lại, xe ngựa chật hẹp, Văn Văn không giữ được thăng bằng lập tức ngã vào lòng ta.
Lúc này ta mới phát hiện, Văn Văn có thân hình nhỏ nhắn, ta có thể ôm trọn nàng ấy vào lòng.
Cũng phải thôi, cũng chỉ là một cô nương mới mười lăm tuổi.
Ta khựng lại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng ấy, vỗ về từng chút một: "Không sao đâu, Văn cô nương."
Người trong lòng cứng đờ thân mình, cuối cùng cũng chịu dỡ xuống lớp lớp phòng bị, như một con thú nhỏ vừa tìm được hơi ấm, run rẩy, nấc nghẹn thành tiếng.
Vạt áo ta ướt đẫm, Văn Văn tủi thân cọ cọ vào hõm cổ ta, chóp mũi đỏ hồng.
"Hu hu hu phu nhân... ta không muốn làm chính thê của Tướng quân nữa... ta không muốn..."
"Nhưng ta không rời đi được nữa rồi."
Nàng ấy lẩm bẩm, như đang nói mê.
...
Văn Văn lầm bầm nói một hồi lâu, cho đến khi khóc mệt rồi ngủ ta đi trong vòng tay ta.
Xe ngựa lắc lư, một đường đi đến Triệu phủ. Ta sắp xếp cho nha hoàn dìu Văn Văn về viện tử của nàng ấy, rồi tìm đại phu đến làm sạch và băng bó lại vết thương cho nàng ấy.
Đợi mọi việc xong xuôi, ta mới quay về phòng, ôm ấm nước nóng, nhìn chằm chằm vào lò sưởi ngẩn người.
Không biết từ lúc nào, Thúy Nhi lại đứng bên cạnh.
Nàng ấy cẩn thận nhìn ta: "Phu nhân... phu nhân?"
"Tướng quân không đến sao?" Ta lên tiếng, vẫn nhìn chằm chằm vào lò sưởi lách tách không ngớt, giọng điệu bình thản.
"Không ạ, đã tìm mấy nơi ngài ấy thường lui tới nhưng đều không thấy Tướng quân đâu." Thúy Nhi áy náy nói: "Là nô tỳ làm việc bất lực, xin phu nhân trách phạt."
Ta không đáp lại, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ngươi nói xem, người mất trí nhớ có thể trong vài tháng ngắn ngủi khôi phục thói quen cũ, quen thuộc với các nơi trong kinh thành không?"
Ngọn lửa nhảy múa quấn quýt trên không trung.
"Những nơi ngươi tìm không ra..." Ta cụp mắt xuống, ngón tay vô thức gõ gõ: "Có tìm ở Lý phủ Tướng quân chưa?"
Thúy Nhi sững người, lập tức lắc đầu.
"Trước đây Tướng quân với Lý Tướng quân không thân thiết lắm, vậy nên nô tỳ cũng không nghĩ đến việc đi tìm ở Lý phủ."
Quả thật không thân thiết.
Thậm chí ta cũng đã nói trước mặt Triệu Dục, nhưng mấy hôm trước Lý Mộc đến phủ tìm hắn ta, giờ hắn ta cũng rất có thể đang ở Lý phủ.
Vậy thì thật khó hiểu.
Suy nghĩ lại bay về ngày hôm đó, lời thì thầm nghe được trong lúc hốt hoảng.
Ý tưởng trong miệng Văn cô nương có thể giúp Triệu Dục.
Vậy Triệu Dục muốn làm gì?
15
"Tướng quân có trong này không?"
Ta xách hộp đồ ăn, gã sai vặt quy củ hành lễ, đáp lại một tiếng vâng.
Hắn ta xoay người, khẽ gõ cửa ba cái, cúi đầu khom lưng: "Tướng quân, phu nhân đến rồi."
"Vào đi."
Là giọng của Triệu Dục. Gã sai vặt đẩy cửa ra, ta gật đầu với hắn ta, vừa bước vào trong đã thấy người kia đang cười híp mắt nhìn về phía này, hắn ta đặt thẻ tre xuống, đứng dậy đi về phía này: "Tìm ta à?"
"Thay Ninh lão phu nhân tạ lỗi." Ta cúi đầu, né người qua, đặt hộp đồ ăn lên bàn, mở nắp ra, giọng điệu ôn hòa: "Ngươi không trách phạt nhiều, có phải vì bận tâm đến ta?"
Một đôi bàn tay to lớn từ bên cạnh thò qua lấy bát canh, giọng vẫn ung dung: "Việc bà ta làm, sao ngươi phải xin lỗi thay... Canh này trông ngon đấy. Ta nếm thử xem." Triệu Dục thổi một hơi.