Lá cây xào xạc.
Trong đình chỉ có tiếng chim hót.
Im lặng kéo dài.
Lý Mộc chắp tay thi lễ, đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, giọng nói hơi khàn: "Thất lễ, quấy rầy phu nhân rồi."
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Ta nhìn chằm chằm vào vạt áo màu xanh, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn phai nhạt khỏi tầm mắt, vẫn không có bất kỳ động tác nào khác.
13
"Phu nhân, phu nhân!"
Thúy Nhi vội vã chạy từ bên ngoài vào, khuôn mặt nhỏ lo lắng một cách bất thường: "Lão phu nhân mời Văn cô nương ra ngoài uống trà rồi!"
Kim thêu lệch đi, trên đôi uyên ương vốn chỉ còn chút nữa là thêu xong lập tức loang ra một mảng màu đỏ.
Ta vội đặt đồ thêu xuống, không kịp để ý đến đầu ngón tay đang đau đớn, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tướng quân có biết không?"
Thúy Nhi đi bên cạnh, lắc lắc đầu.
"Chính vì Tướng quân không có ở đây, mới..."
Linh cảm không tốt trong lòng càng lúc càng mạnh, ta nhíu mày: "Phái một hạ nhân đi tìm Tướng quân. Bọn họ đang ở đâu?"
"Trà Nhạc các." Thúy Nhi đáp, lập tức rảo bước rời khỏi. Ta dẫn theo hai người hầu đi về phía Trà Nhạc các.
Một đường vội vã. Đợi ta chạy đến, vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng chén đĩa rơi vỡ trên đất, tiếp theo là tiếng quát giận dữ của Ninh lão phu nhân: "Vị trí chính thê là thứ mà ngươi dám mơ tưởng sao?"
Văn Văn run rẩy quỳ trên đất, trên đầu còn dính lá trà, một đòn vừa rồi Ninh lão phu nhân không hề nương tay, trán nàng ấy trực tiếp rách một vết lớn, máu chảy dọc theo xương mày xuống.
Nàng ấy hẳn là sợ lắm, mắt đỏ hoe, nhưng nước mắt lại không chịu rơi, cho đến khi nghe thấy tiếng động quay lại nhìn thấy ta, nàng ấy mới run rẩy khóc lên.
"Phu nhân." Văn Văn khàn giọng, ngẩng đầu nhìn về phía ta.
Lòng ta run lên, đi qua định đỡ nàng ấy dậy.
"Ta xem ai dám động!" Ninh lão phu nhân nâng cao giọng. Thân thể Văn Văn run lên một cái, sau đó giằng ra khỏi tay ta, lắc đầu với biên độ rất nhỏ.
Thấy ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, Ninh lão phu nhân tức giận sai nha hoàn đến lôi ta ra. Vốn bà ta còn muốn ném chén trà đi, nhưng thấy ta vẫn ôm chặt người kia không buông, mới nghiến răng nói:
"Ngươi có biết tiện nhân này đang có ý đồ gì không, sao lại cứ che chở cho nó như thế? Nô tài lại dám dòm ngó vị trí của chủ tử, ta thay ngươi dạy dỗ một chút, vậy mà ngươi lại đi giúp người ngoài!"
"Mẫu thân, những chuyện này người đừng nên quản làm gì."
Ta cụp mắt xuống, vẫn che chở cho Văn Văn, giọng điệu cung kính đến lạ.
"Phản, phản thật rồi! Sao hả, ngươi gả đi rồi, có được nhà chồng tốt như vậy cũng là do ta tìm cho ngươi. Giờ cánh đã cứng, lão thân này không quản được chuyện của ngươi nữa hả?"
"Đây không phải là chuyện của ta."
Ta nặn ra một nụ cười khó coi: "Ta không thể quản được suy nghĩ của Triệu Dục, dù có nâng Văn cô nương lên làm chính thê cũng là do hắn ta quyết định. Mẫu thân nghĩ xem, người muốn để con gái mình mang tiếng là kẻ đố kỵ sao?"
"Ngươi!"
"Mẫu thân cũng nên nghĩ cho đệ đệ nhiều hơn đi, trưởng tỷ mà thanh danh bại hoại, e sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn đấy." Ta nói tiếp, thấy bà ta rõ ràng đã dao động, lập tức đỡ Văn Văn đứng dậy, lần này, quả nhiên không còn ai ngăn cản nữa.
Văn Văn rụt rè núp sau lưng ta.
Ninh lão phu nhân nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ, dường như cũng thấy hành động vừa rồi quả thật không ổn. Trước đó bà ta đã bị mấy lời đồn đại trong kinh thành chọc giận, nên mới hồ đồ đi tìm Văn Văn để dạy dỗ.
"Ta cũng là... Ngươi có biết người ngoài nói thế nào không, bọn họ đồn Triệu Tướng quân đêm đêm ngủ lại phòng nữ nhân này, còn với ngươi thì phân phòng, gặp được người mới, sớm muộn gì cũng sẽ hòa ly với ngươi, cho nên mẫu thân mới bất bình đến đây đòi một lời giải thích."
Ninh lão phu nhân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút. Bà ta lại nói tiếp: "Huống chi, sau này đệ đệ ngươi ra làm quan, còn cần tỷ tỷ là ngươi giúp đỡ nữa."