Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 35

Khương Khả Vọng cũng không thể nào dùng ánh mắt như trước đây để đối xử với cô gái trước mặt được nữa.

Sau lưng là giường, cô lui lại một bước, đứng không vững, ngồi thụp xuống giường. Rèm cửa của gian phòng rơi xuống, cũng không được bật đèn, từ góc độ này mà nhìn ánh mắt của Chung Miểu Miểu, u ám mà âm trầm.

“Không có, không đứa trẻ nào cả.” Cô nói.

Chung Miểu Miểu lắc đầu: “Lần nào mợ cũng không nói thật hết, cháu tin tưởng mợ như thế mà mợ lại cứ luôn lừa gạt cháu thôi.”

“Lần này không phải gạt cháu.” Lồng ngực Khương Khả Vọng phập phồng, cô cố gắng thuyết phục mình phải thật tỉnh táo lên, hết sức nói với Chung Miểu Miểu bằng giọng điệu bình hòa, “Miểu Miểu, cháu ngồi đây đi, mợ cho cháu xem sở khám bệnh ở bệnh viện nhé.”

Ánh mắt của Chung Miểu Miểu quét tới quét lui trên gương mặt cô, cuối cùng đi đến mấy bước, ngồi xuống bên người cô. Một giây nệm giường hạ xuống này, cô không được tự nhiên mà cau mày lại.

Khương Khả Vọng sờ túi xách đặt ở đầu giường, kéo khóa ra, lấy bệnh đơn ở bên trong ra đưa đến trong tay Chung Miểu Miểu.

Cô ta không nhận ngay mà lo lắng hỏi: “Mợ, mợ đang run kìa.”

Khương Khả Vọng cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra cánh tay của mình quả là đang run rẩy. Chung Miểu Miểu hiểu ý cười cười, lúc này mới cầm lấy bệnh đơn xem.

Cô ta xem rất cẩn thận, nhìn tới nhìn lui nhiều lần nhưng vẫn rất hoài nghi: “Cháu có thể tin mợ được sao?”

“Loại giấy tờ này có thể làm giả được sao?”

“Thế nhưng nếu như mợ không mang thai,” Chung Miểu Miểu rất không hiểu, “Thế vì sao cậu lại đột nhiên muốn đưa cháu ra nước ngoài sớm thế chứ?”

“Cậu cháu sẽ không đưa cháu đi đâu.” Khương Khả Vọng chỉ có thể bình tĩnh mà an ủi cô ta, “Cháu là mối bận tâm của anh ấy, anh ấy sẽ không nhẫn tâm để cho cháu một mình đến nơi xa xôi như thế đâu.”

“Cháu là mối bận tâm của cậu.” Cô ta ngạc nhiên lặp lại.

Khương Khả Vọng hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Trên thế giới này Bùi Úc chỉ có một mình cháu là người thân, làm sao anh ấy có thể nhẫn tâm với cháu như thế được?”

“Là thế à?” Chung Miểu Miểu bán tín bán nghi, lại lập tức thương cảm, “Thế nhưng mà cậu oán cháu, làm sao cũng không chịu gặp cháu.”

“Anh ấy đang hối hận, anh ấy nói với mợ rằng hi vọng sau này có thể cùng sống chung với cháu.”

“Cậu nói thế thật sao?” Trong lòng Chung Miểu Miểu không khỏi dâng lên một tia hi vọng.

Người luôn luôn nguyện ý tin tưởng vào hi vọng của bản thân, nghe Khương Khả Vọng nói xong, cô ta dần thư giãn hơn.

Khương Khả Vọng thấy cô ta rơi vào trầm tư, muốn âm thầm đứng dậy lại rất nhanh bị cô ta phát hiện: “Mợ muốn đi đâu thế?”

“Mợ…” Khương Khả Vọng ngừng thở, “Mợ muốn ra ngoài rót nước, bác sĩ đưa thuốc dạ dày mà mợ vẫn chưa uống.”

“Ồ.” Ánh mắt Chung Miểu Miểu rơi trên bụng cô, duỗi tay tới đặt ở trên đó, nhẹ nhàng sờ.

“Mợ nói đúng lắm, cháu là mối bận tâm của cậu, nhưng mợ tuyệt đối đừng sinh một mối bận tâm khác ra nhé, cháu sẽ lo lắng lắm đấy.”

“Sẽ không đâu.” Khương Khả Vọng nhắm mắt lại, chỉ muốn tranh thủ thời gian mà kết thúc tất thảy.

Cái tay kia rời khỏi bụng cô.

“Mợ đừng đi, đừng nói cho họ biết cháu ở chỗ này nhé.” Chung Miểu Miểu thu hồi nắm tay lại, “Cháu muốn chờ cậu về.”

Khương Khả Vọng ra khỏi phòng, chân vừa bước ra ngoài cửa đã lập tức bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại, cứ thế đi về phía trước.

Mãi đến khi xuống cầu thang được vài bước rồi cô mới hậu tri hậu giác cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, vịn tay ở cầu thang, dừng lại nghỉ ngơi.

“Người đâu?” Cô gọi người, muốn gọi quản gia đến đưa Chung Miểu Miểu kia đi.

Vừa gọi một tiếng, môi đôi tay đã nặng nề đặt trên lưng cô đẩy một cái. Cô còn chưa kịp phản ứng liền lảo đảo hai bước, mất cân bằng rồi ngã xuống.

Trong mắt cô tất cả mọi thứ đều xoay mòng mòng, cô vươn tay muốn túm lấy gì đó, nhưng tất thảy đều chỉ là không khí mà thôi.

Rốt cuộc mọi thứ cũng đứng im lại rồi, cô ngửa mặt nằm trên mặt đất, toàn thân đau đến mức động đậy cũng không nổi, chỉ có nằm ở nơi ấy mà từng chút từng chút lấy lại hơi thở.

Cô gắt gao nhìn chòng chọc vào người đứng trên bậc thang, Chung Miểu Miểu đứng ở trên cao mà ngoảnh đầu lại, nhìn xuống cô ở phía dưới này, trong ánh mắt toát ra vẻ vô tội của một đứa trẻ, giống như thể là cô tự mình ngã xuống vậy.

“Cháu đã nói rồi, sẽ không để cho mợ ngăn cản đâu.” Giọng nói Chung Miểu Miểu lạnh lùng, cô ta dọc theo cầu thang, từng bước một đi xuống dưới, “Mặc kệ mợ có con hay không…”

“Chung tiểu thư!” Quản gia đã chạy đến trước cửa, thấy cảnh này vội vàng cao giọng quát muốn cô ta dừng lại.

Khương Khả Vọng giãy dụa muốn ngồi dậy, lúc này một cánh tay đặt ở dưới cổ cô, đỡ cô lên. Cô bị ôm trong một lồng ngực rộng lớn, nghe thấy có người gọi tên mình: “Khả Vọng, Khả Vọng…”

Giọng nói ấy vừa bi thương lại vừa đau đớn, làm cho tâm cô cũng vỡ vụn ra. Là Bùi Úc về rồi, cô đau đến mức nói không nên lời, vô lực túm lấy áo anh, bị anh ôm dậy.

Chung Miểu Miểu nhìn thấy Bùi Úc, hoảng sợ ngắn ngủi chợt lóe lên rồi lập tức được thay thế bằng sự mừng rỡ: “Cậu.”

Tách ra nhiều ngày như thế, đây là lần đầu được gặp lại anh. Một khắc này, toàn bộ thế giới của cô ta dường như chỉ còn lại anh mà thôi.

Mà Bùi Úc ôm Khương Khả Vọng trong ngực, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi lập tức quay người lao ra ngoài cửa. Cô ta nhìn không hiểu ánh mắt ấy, không hiểu sao lại có oán hận lớn như thế, vừa nghĩ muốn đuổi theo đã bị quản gia một tay túm lại: “Chung tiểu thư, cô bình tĩnh lại đi ạ.”

Bùi Úc mở cửa xe ra, dìu Khương Khả Vọng vào trong, lại hướng người ra ngoài gọi tên người lái xe: “Marco!”

Không có ai trả lời, bốn phía đều không có ai cả, không biết lái xe đã đi đâu rồi. Trong tuyệt vọng, anh nện một quyền lên mui xe, lực tay mạnh đến mức cả chiếc xe cũng rung lên, Khương Khả Vọng bị dọa đến mức gọi anh: “Bùi Úc.”

“Không sao cả, anh đưa em đến bệnh viện.” Mặt mũi anh tràn ngập sự hoảng loạn, cho tới giờ cô vẫn chưa từng thấy vẻ mặt này của anh, “Không sao cả.”

Anh cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số, hô hấp nặng nề giống như là đang nghẹn ngào vậy. Vừa bấm, tiếng chuông đã vang lên ở nơi ghế lái xe, anh ngẩn ra, ném phăng chiếc điện thoại xuống đất, vỡ ra thành từng mảnh. Tiếng bắn tung tóe ra khiến cho cô nghe mà hãi hùng khiếp vía, một giây sau anh đã ngồi lên trên, dùng sức đóng cửa xe, khởi động động cơ.

Cảm giác đau đớn trên người dần dần dịu lại, Khương Khả Vọng vịn lấy chỗ ngồi mà ngồi dậy, cô ngơ ngác nhìn chăm chăm người đàn ông đang ngồi ở phía trước mà cầm tay lái kia.

“Bùi Úc…” Nhưng mà dù cho cô có gọi anh thế nào anh cũng không có chút phản ứng, một đường lái xe đến trước bệnh viện, dừng xe lại, sau đó dàn xếp muốn ôm cô ra ngoài.

“Em không sao mà, không sao đâu, Bùi Úc, anh bình tĩnh lại đi.” Khương Khả Vọng dùng sức túm lấy anh lay lay. Anh giống như là điên lên rồi vậy, mỗi một câu nói đều dùng tiếng Quảng Đông, nói nhanh như thế làm cô một chữ nghe cũng không hiểu được. Cô một mực kháng cự, giãy dụa lại không cẩn thận bị anh đụng phải chỗ trầy da ở đầu gối, không nhịn được mà hét thảm một tiếng, anh mới dừng lại.

Bất tri bất giác, nước mắt Bùi Úc đã rơi đầy trên gương mặt anh, anh tuyệt vọng ôm cô, dán đầu vào cô: “Khả Vọng, em ngoan chút nhé, đi gặp bác sĩ với anh, con của chúng ta không sao cả.”

“Con? Con gì cơ?” Khương Khả Vọng ngẩn người, giờ mới hiểu được anh vì sao lại mất khống chế tới mức này.

“Em… Em không mang thai.” Khương Khả Vọng nói cho anh biết. Anh tựa như còn đang trong mộng, không bình tĩnh nổi.

“Sao lại vậy được? Anh rõ ràng thấy trong nhà vệ sinh…” Cô còn thần thần bí bí nói cho anh rằng đêm nay muốn nói cho anh biết một chuyện.

“Cái đó không chính xác, em đã đến đây kiểm tra rồi, bác sĩ nói em mang thai giả thôi.” Khương Khả Vọng cầm tay anh, “Anh không tin thì chúng ta đi kiểm tra lại lần nữa.”

“Thật à?” Bùi Úc vẫn cảm giác như mình đang nằm mơ, chập chạp không tin được cô.

Khương Khả Vọng dùng mu bàn tay nhẹ nhàng giúp anh lau nước mắt trên gương mặt: “Anh thật ngốc nghếch mà.”

“Xin lỗi, anh xin lỗi, là tại anh không tốt.” Anh cuối cùng cũng phản ứng, hít mũi một cái, sống sót sau tai nạn mà ôm cô một cái thật chặt.

Sau lưng cô hãy còn đau, lại không thèm đếm xỉa tới, nhẹ nhàng vỗ về anh, cô biết nhất định anh đã bị dọa sợ rồi. Lúc sau anh buông cô ra, cô đưa hai tay nâng mặt anh lên, lúc này mới hỏi một câu ngoài ý muốn nhất: “Bùi Úc, anh biết lái xe.”

“Anh?” Anh tựa hồ cũng như vừa mới phát hiện ra, con mắt trong nháy mắt trừng lên, chớp một cái rồi giơ hai tay lên, không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn.

“Anh biết lái.” Cô còn nói.

Lúc trước vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, một người như anh không lái xe thì rất bình thường, nhưng không biết lái xe thì thực sự rất hiếm thấy.

Khi anh giẫm chân ga làm xe chạy đi, cô ngoại trừ trợn mắt há hốc mồm mà gọi anh, còn lại thì đều quên béng nên nói gì.

Bùi Úc từ từ lấy lại tinh thần, đưa tay ôm lấy cô: “Chúng ta xuống xe đã, vào bệnh viện xử lý vết thương.”

Khương Khả Vọng bị thương không nặng lắm, sau khi xuống xe đã có thể tự mình đi được rồi, chỉ là vẫn có chút vết thương ngoài da, không đụng chạm đến gân cốt. Bác sĩ khử trùng vết thương cho cô, băng bó xong xuôi, anh lại vịn cô quay lại bãi đỗ xe, giống như lúc đến, vững vàng mà lái xe quay về nhà. Cô ngồi ở bên cạnh, rất ngạc nhiên nhìn anh.

“Bùi tiên sinh.” Lái xe đã chờ ở nhà từ lâu, vừa thấy Bùi Úc liền đến xin lỗi, nói mình ở ngoài hút thuốc, mới không kịp thời vào tiếp điện thoại của anh. Bùi Úc khoát khoát tay, đuổi anh ta đi, dắt Khương Khả Vọng vào, đưa cô lên lầu.

Quản gia đi theo phía sau: “Tôi đã tìm người đưa Chung tiểu thư về rồi ạ, cũng tăng cường trông coi nữa.”

“Lại để cho con bé chạy đến đây nữa, các người ai cũng đừng làm nữa.” Bùi Úc lạnh lùng thốt ra, “Đi liên hệ với luật sư Hà, để cho con bé làm thủ tục xuất cảnh.”

Quản gia giật mình, lập tức cúi đầu: “Vâng, tôi đi ngay ạ.”

Bùi Úc đi vào thư phòng, Khương Khả Vọng một mình ngồi trong phòng ngủ, vô cùng lo lắng Chung Miểu Miểu lại đột nhiên từ góc nào xuất hiện. Nhưng mà không có, chỉ chốc lát sau anh đã đẩy cửa đi vào, cầm trong tay một món đồ, lúc đi đến bên người cô ngồi xuống, cô mới phát hiện ra đó là bằng lái.

Còn là bằng lái của mười năm trước, trên tấm ảnh Bùi Úc cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, gương mặt thiếu niên ngây ngô mà tuyệt đẹp. Ngón tay anh vuốt ve trang giấy ố vàng, hôn lên trên vầng trán cô một cái: “Đã quá hạn rồi, hẳn là anh nên đi đổi tấm mới.”

Khương Khả Vọng cảm thấy rất thần kỳ, dựa vào bả vai anh: “Vì sao trước nay anh lại không lái chứ?”

Trước kia anh sẽ chỉ nói: “Tôi không lái được.”

Anh không lái được, hóa ra không phải là vì không biết lái.

“Bởi vì, là anh lái.” Bùi Úc nói một câu này, cô nghe không hiểu.

“Anh lái cái gì cơ?” Cô quay đầu hỏi một câu, mới chợt nhớ tới gì đó, chợt hiểu ra.

“Tai nạn xe cộ của chị anh, là anh lái xe.”

Bình Luận (0)
Comment