Hợp Đồng Hết Hạn

Chương 36

Là anh.

Bố mẹ của Chung Miểu Miểu qua đời do tai nạn xe cộ, mà lúc sự cố ấy phát sinh, người lái xe là Bùi Úc.

Ngày hôm đó vốn nên là một ngày tháng tốt mới phải, bọn họ muốn đi ly hôn.

Vợ chồng Chung gia kết hôn vài chục năm, cho tới khi ấy vẫn chưa từng ngưng cãi nhau, ngoại tình, bạo lực gia đình rồi ly thân… Đây là một cuộc hôn nhất lung lay trực chờ đổ xuống, nhưng Bùi Ương lại câu nệ chấp niệm mà chậm chạp mãi không muốn chấm dứt.

Rốt cuộc cũng có một ngày chị ấy quyết định ký vào đơn ly dị, đồng ý chia tay. Bùi Úc lo lắng cho chị gái, chạy đến cùng bọn họ đi đến tòa án giải quyết chuyện trong nhà.

Bùi Ương thoải mái cười, lại an ủi anh: “Không phải lo lắng, em phải vui thay cho chị chứ. Chị buông tha cho anh ta, cũng là buông tha cho chính mình, từ nay về sau chị muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”

Bùi Úc cũng không biết rằng khi ấy chị chỉ là miễn cưỡng vui cười mà thôi, làm bộ rằng mình đã nghĩ thông suốt tất cả rồi. Nhưng trên thực tế, trong nội tâm chị ấy đã sớm biến thành căn bệnh nguy kịch rồi.

Sự cố ấy xảy ra trên đường đi.

Một chiếc xe vận tải đi ngược chiều mất khống chế lao tới, lúc ấy Bùi Úc trở tay không kịp, Bùi Ương ngồi bên cạnh ghế lái lại rất bình tĩnh mà đoạt lấy tay lái, hướng phía xe kia đâm đến về phía mình. Đây chắc là chuyện quả quyết nhất mà chị đã từng làm một đời này, bởi vì người chồng ngồi ngay ghế đằng sau cô cũng tử vong tại chỗ.

Bùi Úc cũng chỉ bị thương nhẹ.

Nhưng từ đấy anh không lái xe nổi nữa.

“Không sao, cháu không trách cậu đâu ạ.” Ngồi trong bệnh viện, Chung Miểu Miểu không khóc, kéo phần tay băng bó của anh, bình tĩnh đến mức không giống một đứa trẻ mười hai tuổi.

Cô bé dựa mặt mình lên trên người anh: “Mẹ cháu sống trên thế gian này không có lấy một ngày vui vẻ. Người đàn ông kia nhẽ ra phải chết từ lâu rồi, ông ta vốn không xứng làm bố cháu, vì sao cậu lại không phải bố cháu chứ?”

Cô bé hỏi: “Sau này cậu sẽ chăm sóc cháu sao?”

Hồng Kông là một nơi khiến người ta khổ sở.

Khi đó Bùi Úc đã có sự nghiệp ở Bắc Kinh rồi, về sau trở thành người giám hộ của đứa trẻ này, anh bôn ba qua lại hai bên bờ, cho cô gái một người bạn đầy đủ.

Chung Miểu Miểu và những đứa trẻ bình thường khác lớn lên không giống nhau. Cô bé u ám, trưởng thành sớm, lần đầu tiên Bùi Úc phát hiện ra cô bé này có chỗ không sai lệch là khi cô bé ngồi trên bãi cỏ sau hậu viên mà dùng dao giải phẫu mổ xẻ một con thỏ.

Trên mặt cỏ xanh rờn loang lổ đầy những vết máu, dọa nữ hầu trong nhà sợ đến mức hét lên.

“Miểu Miểu, vì sao lại làm thế?” Bùi Úc đè xuống sự kinh hoàng trong lòng, cố gắng bình thản hỏi cô bé.

Chung Miểu Miểu nói: “Nó cắn cháu.”

“Con thỏ sao lại cắn cháu?” Bùi Úc rất nghi hoặc, gương mặt thiên chân vô tà của cô bé làm cho người ta sinh ra một thứ cảm giác không biết phải làm thế nào. Giống như đối với cô bé mà nói, hành hạ chết một con thỏ vốn chẳng phải việc gì quá ghê gớm cả.

“Nó không thích cháu.” Cô bé nói.

“Nó chỉ là con thỏ thôi, gặp người lạ đương nhiên sẽ biết sợ rồi, không phải là không thích cháu. Điều cháu nên là kiên nhẫn chăm sóc nó, đối xử tốt với nó, dần dần nó mới không sợ cháu nữa.” Bùi Úc sờ đầu cô bé, nói, “Coi như là nó không thích cháu đi, cháu cũng không nên đối xử như thế với nó, tổn thương động vật yếu ớt bé nhỏ hơn so với mình là một chuyện rất tàn nhẫn đấy.”

Giảng giải một đống đạo lý, Chung Miểu Miểu cái hiểu cái không.

Anh cho rằng cô bé cũng chỉ là thiếu đi sự quan tâm mà thôi, cố ý ở lại thêm mấy ngày nữa mới trở về Bắc Kinh. Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ trôi vào dĩ vãng, nào ngờ không lâu sau cô bé lại đặt thi thể của một con chim sẻ lên trong rương đàn, làm thầy dạy đàn Cello của cô bé bị dọa đến mức ngất tại chỗ.

“Chung Miểu Miểu, cháu làm thế là không đúng, sẽ làm cho tất cả mọi người rất bối rối đấy.” Khoảng thời gian ấy Bùi Úc sứt đầu mẻ trán vì cô bé.

Cô bé lại khôn ngoan mà nhận lỗi: “Cháu biết rồi thưa cậu, về sau cháu sẽ không thế nữa.” Mà đến khi Bùi Úc vừa đi, cô bé này lại tiếp tục làm lại trò cũ.

Bùi Úc mời bác sĩ tâm lý, đối phương sau một thời gian dài can thiệp về tâm lý cũng nói rằng mình bất lực.

“Bùi tiên sinh, hành vi của Chung tiểu thư là hành vi ‘Rối loạn cư xử*’, đây là vết thương do thời thơ ấu, cô bé đã từng bị bố ngược đãi trong một khoảng thời gian dài gây nên tổn thương không thể xóa nhòa trong lòng. Chúa yêu thế gian này, và Chúa sẽ ban phước cho cô bé.”

*Rối loạn cư xử (RLCX): bao gồm một nhóm các vấn về về cảm xúc và hành vi ở trẻ em và thanh thiếu niên. Trẻ mắc RLCX thường xuyên có những hành vi cực kỳ gây rối, không được xã hội chấp nhận, và thường bất hợp pháp, mặc dù vậy, chúng luôn bào chữa cho hành động của mình và không hoặc rất ít tỏ ra thấu cảm với các nạn nhân. Một số người có thể coi những đứa trẻ này là “hư đốn”, mà không nhận ra rằng chúng thực sự đang gặp rối loạn tâm thần. RLCX có thể được chẩn đoán ở người trưởng thành, nhưng các triệu chứng thường hay gặp từ độ tuổi 16. Một số trẻ mắc RLCX sẽ tiếp tục phát triển lên thành một bệnh lý Rối loạn nhân cách phản xã hội khi trưởng thành.

nguồn và xem thêm tại đây.

Ông ta đề nghị đưa Chung Miểu Miểu đến bệnh viện tâm thần để điều trị, Bùi Úc đi thăm môi trường ở các bệnh viện xong, lúc về từ những nơi ấy lại thấy do dự.

“Cậu, cậu muốn đưa cháu đến bệnh viện tâm thần sao?” Phát giác được mình phải xuất cảnh, Chung Miểu Miểu rơi lệ đầy mặt hỏi anh, anh lại càng không đành lòng đưa ra quyết định ấy.

Anh nói: “Miểu Miểu, cháu nghe lời nhé, miễn là cháu ổn thì không cần phải đi đâu hết.”

Về sau bác sĩ kia cho người đưa đến một món lễ vật, là một con vẹt xám Châu Phi, bởi vì nó thông minh nên ở đây người Hồng Kông đều thích nuôi. Bùi Úc không rõ vì điều gì mà ông ta lại còn dám đưa loại vật này đến, lúc nó bay từ trong lồng ra, đứng ở trên tay Chung Miểu Miểu, dường như Bùi Úc có thể đoán được vận mệnh tương lai của nó.

Nhưng mà nó mở miệng gọi một tiếng: “Miểu Miểu!” Khiến cho cô bé lập tức mở to hai mắt mà tò mò nhìn nó.

“Buổi sáng tốt lành, Miểu Miểu.” Con vẹt vui tươi bay nhảy, cô bé cười lên.

“Cậu ơi, nghe nói con vẹt xám này không những thông minh mà còn rất có có nhân tính đấy, nếu như phải rời xa chủ nhân, nó sẽ thương tâm tới chết đó ạ.” Vài ngày sau, cô bé chạy đến Bùi Úc nói.

Bùi Úc nói: “Thật sao? Vậy thì cháu phải nuôi nó thật tốt đấy.”

Như một kỳ tích, cô bé và con vẹt kia bình an vô sự sống chung với nhau, từ đó cũng không ngược đãi động vật nữa.

Bùi Úc cho rằng cô bé đã tốt lên rồi.

Về sau mới phát hiện, hóa ra là cô bé chỉ di dời sự chú ý mà thôi, ánh mắt dừng ở trên những người khác phái bên cạnh anh mang theo một địch ý vô cùng to lớn.

“Cháu ghét bạn gái của cậu.”

Mới đầu Bùi Úc cũng không để trong lòng, cho là cô bé mới bước vào tuổi dậy thì nên vẫn còn chút tiểu tính tình, cười giải thích với cô bé: “Đó không phải là bạn gái cậu, chỉ là bạn thời đại học thôi.”

“Không phải sao? Như thế thì tốt, cậu không được có bạn gái.”

“Vì sao?” Cái này mới khiến Bùi Úc cảm nhận được điều khác lạ, “Cháu không muốn cậu hạnh phúc sao?”

“Chẳng lẽ bây giờ cậu không hạnh phúc sao?” Chung Miểu Miểu cố chấp nói, “Tương lai cậu sẽ kết hôn, sẽ có con của mình ư?”

“Đó là tất nhiên, đây là điều mà mỗi người đều sẽ trải qua, tương lai cháu cũng sẽ có.”

“Cháu sẽ không đâu, cháu chỉ cần có cậu là đủ rồi.”

Bùi Úc quay đầu nhìn bóng đêm mênh mông bên người cửa sổ, trong lòng dâng lên một tia mệt mỏi, nhưng anh vẫn nói: “Cậu không phải là toàn bộ cuộc sống của cháu, Miểu Miểu, cháu phải kết thêm bạn thôi.”

Lời nói của anh vô dụng.

Cô bé bắt đầu đối phó với những cô gái quan hệ không tệ với anh, theo dõi họ, gửi thư đe dọa.

Về sau tin tức “Nhân viên nữ bị đổ axit sulfuric đặc vào trong cốc nước” nhanh chóng bùng nổ trên mạng xã hội.

Bùi Úc dần dần nhận ra rằng, đời này anh không thể sống chung một cách bình thường với đứa nhỏ này được, mà mỗi lần nhớ đến người chị đã qua đời, anh đều vạn phần tự trách.

Gặp được Khương Khả Vọng, là chuyện không lâu sau đó.

Ở bên cô, anh vừa thấy an ủi lại vừa thấy sợ hãi khó tả. Hạnh phúc nắm trong tay, cảm xúc càng chân thực thì càng sợ hãi, sợ rằng nó sẽ bị phá hủy, sẽ bị đánh tan.

Anh không thể không để hai bên tách nhau ra, để hai người đều không biết đến sự tồn tại của đối phương.

Cuối cùng Khương Khả Vọng cũng hiểu, vì sao trong ba năm trời đối với chuyện ở Hồng Kông anh lại im lặng không nói đến, giữ kín như bưng.

Trách không được cô thỉnh thoảng cô luôn cảm thấy trong ánh mắt mang theo nét u buồn nhàn nhạt, lộ ra vẻ thần bí mê người. Hóa ra không phải là vì hốc mắt anh hơi lõm, cộng với hàng lông mi dày kia.

Cô nghe xong những chuyện này, cũng hiểu ra lời bác sĩ Cố nói với mình, hóa ra Bùi Úc vẫn luôn mang áy náy trong mình.

Anh cho rằng việc Bùi Ương qua đời là lỗi của mình, đối với cuộc đời của Chung Miểu Miểu, anh cần phải phụ trách.

Nhưng trên thực tế không phải như thế.

“Bùi Úc, anh nhìn em.” Khương Khả Vọng vịn vai anh, “Anh nói chị của anh cướp tay lái mà, không phải sao?”

Bùi Úc mờ mịt nhìn đôi mắt cô.

“Thời gian ngắn ngủi như thế, đối với bất cứ người đang lái xe nào cũng không thể kịp thời phản ứng được, là chị của anh đưa ra lựa chọn cho mình, chị anh biết mình làm thế sẽ có hậu quả gì.” Khương Khả Vọng lắc đầu với anh, “Không phải lỗi của anh, anh không có trách nhiệm gì cả.”

“Thật sao?” Anh hỏi.

“Đương nhiên, anh không sai, không hề, anh nuôi đứa trẻ kia lớn như thế, đã là hết lòng lắm rồi.” Cô ôm lấy anh, quên rằng trên khuỷu tay mình vẫn còn vết thương, không khỏi kêu lên một tiếng đau.

“Sao thế?” Bùi Úc gấp gáp cầm cánh tay cô, cầm lên nhìn, còn cô thì không hề lo lắng cười cười: “Không sao cả nè.”

Một khắc này, anh cảm thấy chỉ cần cô có thể an ổn, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

“Anh xin lỗi.” Anh vừa tự trách lại vừa khổ sở, cẩn thận từng li từng tí tránh vết thương của cô mà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

***

Nơi tầng hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời, lúc trước nơi này vốn là hầm rượu, hiện tại lại chỉ là một nơi chất một đống đồ hỗn độn, khắp nơi giăng kín bụi bặm, trần nhà gần sát, treo trên đó là một chiếc đèn mờ nhạt.

Chung Miểu la lối một lúc lâu, cổ họng đã khản đặc, tình trạng kiệt sức, chỉ có thể một mình ôm đầy gối ngồi trên giường nhỏ, hô hấp từng chút hơi thở mong manh.

“Két” một tiếng, cửa ở trên đỉnh đầu mở ra, có người theo cầu thang chật hẹp từng bước một đi xuống.

“Cậu?” Cô ta nhìn thấy người đến, trong lòng vui mừng vội vàng nhảy xuống giường chạy đến chỗ anh. Nhưng mà dưới chân lại có thứ gì đó, cô ta vấp vào rồi lảo đảo mà ngã nhào xuống dưới đất.

Một đôi giày da đen đặt trước mặt, cô ta sững sờ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông phía trên.

“Cậu…”

Bùi Úc cụp mắt nhìn cô ta, thờ ơ.

Cô ta chỉ có thể đáng thương ngửa mặt lên: “Cậu, cậu cứu cháu ra ngoài đi, đầu cháu đau quá, bọn họ nhốt cháu ở nơi này, cháu khó chịu đến gần chết rồi.”

“Là cậu để họ nhốt lại.” Anh nói, “Miểu Miểu, có chừng có mực thôi.”

Cô ta lại sững sờ vì những lời nói làm lòng người đau như dao cắt, một lúc sau mới bình phục lại mà quật cường nở nụ cười.

“Cháu không tin đâu, cậu sẽ không đối xử như thế với cháu, sau khi mẹ cháu qua đời, cháu là người thân duy nhất còn lại trên đời của cậu, bây giờ cậu lại không muốn cháu sau?”

“Đúng vậy, cháu là con gái của chị ấy…” Bùi Úc nhớ tới chị gái, nhắm mắt lại, “Cho nên, cháu đối xử với cậu như thế.”

“Cháu chỉ sợ mất cậu thôi.” Chung Miểu Miểu gấp gáp, “Cậu, căn nhà này chỉ có hai người chúng ta thôi không tốt sao, vì sao cậu lại kết hôn, lại còn nhất định phải sinh một đứa trẻ khác?”

“Chung Miểu Miểu.” Bùi Úc gọi tên cô ta.

Cô ta im lặng trở lại.

“Không phải là cháu sợ mất cậu, mà là cháu hận cậu, không hi vọng cậu có được hạnh phúc của con người bình thường.”

“Cháu… Cháu không có, cháu không có.” Chung Miểu Miểu bò từ dưới đất dậy, hết sức lắc đầu, “Sao cậu lại nghĩ như vậy chứ?”

Anh nói: “Lúc đầu định đợi sau khi cháu trưởng thành đưa cháu đến Vias để đào tạo chuyên sâu, xem ra bây giờ, cháu chỉ có thể đem đến rắc rối cho người xung quanh, cháu vẫn nên đến bệnh viện để điều trị thôi.”

Anh khiến sắc mặt cô ta biến đổi dữ dội, bắt lấy ống tay áo anh: “Bởi vì cháu đẩy cô gái kia sao? Cậu, cậu không thể đối xử với cháu như vậy.”

Trả lời cô ta là một tiếng cười lạnh.

“Cháu không có tư cách nói đến cô ấy.” Bùi Úc ngầm chịu đựng lửa giận trong lòng, bắt lấy tay cô ta, hất ra, lùi về sau mấy bước, “Chung Miểu Miểu, bây giờ chúng ta hòa nhau, cậu không còn bất cứ lỗi lầm gì với cháu nữa.”

Anh quay người rời đi, cô ta đuổi theo, bị giam ở sau cánh cửa, nghe được tiếng xích sắt khóa lại.

“Cậu, cậu…” Cô ta dùng sức đập cửa, la lên, “Cậu không thể làm thế với cháu được.”

Cô ta bỗng nhiên khóc lên: “Tạp Tạp phải làm sao bây giờ? Nó không có cháu sẽ bị trầm cảm rồi thương tâm quá mà chết mất.”

Không ai để ý đến cô ta.

Nó không có cháu sẽ bị trầm cảm rồi thương tâm quá mà chết. Nó không có cháu sẽ bị trầm cảm rồi thương tâm quá mà chết mất…”

Nước mắt cô ta chảy ra, một lần rồi lại một lần lặp lại, bỗng nhiên ý thức được rằng anh không nghe thấy mới thôi đập cửa, ngồi xuống khóc lớn.

Bình Luận (0)
Comment