Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 156



EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Harry khoái trá leo lên giường đi ngủ, mà nhà số 12 quảng trường Grimmauld vừa mới có một chú cú mèo bay vào thì truyền ra một màn tiếng hét điên cuồng: "Bố phải mần thịt Draco Malfoy!"
"Bình tĩnh! Sirius! Buông cú mèo ra, cậu sắp bóp chết nó rồi kìa!"
————————^_^————————
Bởi vì hành động một ngày trước của Harry, thành ra hai người bạn cùng phòng còn lạ của y nơm nớp lo sợ cả đêm không tài nào chợp mắt nổi, Harry hôm sau vừa mở mắt ra đã thấy hai đôi mắt gấu trúc đen thui.

"Wow! Seamus, hai người...." Hình ảnh bùng nổ hôm qua chợt thoáng qua trong đầu Harry "Merlin!" Harry ôm đầu ngã xuống giường.

Bởi vì hai tuần không uống độc dược ổn định linh hồn, hơn nữa hôm qua linh hồn còn chịu chút kích thích, khiến cho linh hồn của y hôm qua không hề ổn định, Harry hoàn toàn có thể tưởng tượng cảnh tượng nhìn thú lạ của mọi người hôm nay.

"Seamus, tớ hôm qua..." Harry vừa định bao biện cho hành động hôm qua của mình, hai người Seamus đã bay vèo ra khỏi phòng ngủ, ngay cả quần áo còn không thay.

"..." Harry nhìn cánh cửa vừa mới đập vào tường rồi bật ngược lại, chậc, kệ đi, không phải chỉ là đi đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm sao, quen là tốt rồi.

"Tớ nghe nói nguyên nhân Harry Potter đánh Cruise là do Cruise bắt cá hai tay?"
"Cái gì thế! Rõ ràng là Cruise cấu kết với Weasley, chuẩn bị vứt bỏ Potter, còn Malfoy muốn tranh thủ chứng minh mình mạnh hơn Potter, cho nên cuối cùng ba người đều ăn đập!"
"Nhưng tớ nghe nói Malfoy cãi nhau với Cruise, nói là Cruise một chân hai xuồng, ngoại tình với Cậu Bé Vàng, Cruise vì chọc Malfoy nên mới đi ngoại tình với Weasley, nhưng Weasley yêu thầm Harry Potter."
Quen má nó chứ quen! Cạch một tiếng, chiếc nĩa xuyên qua miếng trứng xuyên qua cái dĩa ghim thẳng vào mặt bàn, khiến mấy Hufflepuff không có ý định nhỏ giọng câm ngay tức thì.


Bên Slytherin không ai nói gì hết, nhưng ánh mắt của bọn họ cứ đảo qua đảo lại giữa Draco, Moni, Harry và Ron, cũng hơi khó cho họ vì bàn dài Ravenclaw rõ xa.

Một số Gryffindor không gia nhập hàng ngũ buôn chuyện, cái rìu được ghim sâu vào tường hôm qua cần đến tận bảy tám người trong đội Quidditch mới kéo ra được, lỡ như nói câu nào không phải Cậu Bé Vàng cũng ghim bọn họ lên như thế thì sao?
Bên Ravenclaw, bạn cùng phòng của Ron mặt mày kiểu tao không ngờ được luôn á vỗ vỗ vai Rom "Anh em, không ngờ cậu thích Cậu Bé Vàng nha, tớ cứ nghĩ cậu thích Granger không."
"..." Cậu thích Hermione! Chỉ có đứa nào não có vấn đề mới đi thích cái thằng Harry – mèo nhỏ – tiếng hóa – thành sư tử siêu cuồng – Potter mà thôi!
"Khụ, Draco..." Zabini tằng hắng một cái, cảnh cáo mấy ánh mắt không thèm che dấu xung quanh "Cậu không tính nghĩ cách giải quyết mấy lời đồn này sao?" Trên thực tế, nếu như không phải cũng biết vài thứ, thì cậu cũng gia nhập hàng ngũ tin sái cổ mớ tin đồn kia rồi.

"...Ăn đi." Cậu cũng muốn! Nhưng vấn đề là Potter hôm qua bùng nổ ghê quá, cớ cũng không dễ nghĩ đến thế!
"Nói mới nhớ, sao không thấy Cruise đâu hết vậy?" Pansy nhìn bàn dài Gryffindor một chút.

"Moni nói cậu ấy không muốn ăn sáng ở đại sảnh đường, nói tớ lát mang cho cậu ấy một phần." Draco nhớ đến Moni hôm qua trốn trong phòng Yêu Cầu, ôm chân gói thành một cục.

"Wow, tình cảm nồng nàn dữ ta." Pansy cười cắt bánh cuốn Đan Mạch.

"Thật tiếc, cậu không có." Draco nhìn mấy món ngọt trên bàn dài, quyết định lát đến nhà bếp một chuyến.

".." Pansy – độc thân – anh em với nam sinh – không có khuê mật – chưa từng yêu ai bao giờ – Parkinson bị Draco không chút lưu tình làm cho nghẹn khí.

"Xì!" Zabini cười ra tiếng, sau đó dưới cái trừng của Pansy mà cắm mặt vào dĩa đồ ăn.

Harry giải quyết bữa sáng của mình dưới ánh nhìn của thật nhiều người, vừa về ký túc xá dưới ánh nhìn của mọi người, bỗng giáo sư McGonagall đi từ ngoài vào "Trò Potter, lát nữa trò vui lòng theo ta đến Bệnh Thất kiểm tra một chút, mặc dù hành động hôm qua của trò là do tác dụng phụ của độc dược, nhưng chuyện trò phá hư của công, ta vẫn phải trừ 10 điểm Gryffindor."
Chậc, còn tưởng rằng chuyện gì, thì ra là do độc dược.

Ánh mắt của mọi người chung quanh thất vọng trong thấy, về phần tại sao không ai nghĩ rằng cái này chỉ là cái cớ thôi, cũng bởi vì độc dược thất bại có rất nhiều tác dụng phụ kì quái khác nhau, vì độc dược Longbottom làm nổ trong lớp độc dược đã sinh ra trên dưới ba mươi loại di chứng khác nhau.

Cảm ơn giáo sư McGonagall! Từ nay về sau giáo sư McGonagall chính là người con tôn sùng nhất! Ánh mắt nóng bỏng của Harry đủ khiến khóe miệng giáo sư giật giật vài cái "Trò Potter, nếu như trò không bận chuyện gì...."
"Vâng, giáo sư McGonagall!" Harry vội vàng đứng sau giáo sư McGonagall, bà nuốt câu sau vào miệng, xoay người rời khỏi phòng sinh hoạt chung, Harry nối gót theo sau.

"Trời, thì ra là tác dụng phụ của độc dược."
"Thật là, tớ còn tưởng rằng Malfoy và Cậu Bé Vàng có một chân đấy."
"Như vậy Malfoy và Cruise thật sự là một đôi, không có người thứ ba."
Các loại nghị luận thất vọng vang lên, Draco tỉnh ruồi nhấp miếng ra, quả nhiên, giáo sư McGonagall là giáo sư "chính trực" nhất Hogwarts này, cái loại lý do nghe xạo ke đến thế cũng có người tin.

Harry theo giáo sư McGonagall đến Bệnh Thất, đẩy cửa ra, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy hiệu trưởng Dumbledore ngồi đấy, và cả Chúa Tể Hắc Ám đã về hưu kia nữa.

Giáo sư McGonagall sau khi mang Harry đến Bệnh Thất cũng rời đi, mặc dù hôm qua Dumbledore có nói với bà về tình huống của bọn Harry, nhưng hết một đêm rồi, bà vẫn chưa hết giật mình đâu.

"Harry, Severus có nói cho bọn ta chuyện của con." Dumbledore nghiêm túc nói "Mặc dù tình thế lúc ấy rất gấp gáp, nhưng mà ta rất không đồng ý loại hành động này của con, Gellert sẽ giúp Severus tìm sách liên quan đến phương diện tu bổ, tại ta cũng không giỏi ở lĩnh vực này, nhưng nếu có gì đó liên quan đến luyện kim, ta sẽ đi hỏi Nicho (Nicholas)."
"Phiền toái hiệu trưởng và ngài Grindelwald rồi." Harry đoán được Snape sẽ nói cho Dumbledore, nhưng y không ngờ rằng hắn nói sớm đến thế.


"Không phiền." Nụ cười thân thiết kia của Grindelwald, đủ khiến tóc gáy của Harry dựng đứng hết cả lên "Chỉ là lúc trước trò Potter đây có nói vài vấn đề liên quan đến Aberforth...." Chỉ cần có thể giải quyết cục phiền này, để cho Albus có thể ở bên cạnh gã mãi mãi về sau, thì chả có phiền phiếc gì hết.

"Ừm, cái này, để cuối tuần con đến Hogmeade một chuyến tìm ngài Aberforth." Thực ra giải quyết chuyện này rất dễ, có viên đá phục sinh ở đây, không có gì là khó.

"Không cần chờ cuối tuần, bây giờ cũng có thể." Grindelwald không muốn chờ lâu đến thế, trực tiếp lôi Harry qua mật đạo đến quán rượu Đầu Heo.

Mới chui khỏi mật đạo, đối diện đã bay ngay đến một lời nguyền "Grindelwald! Cút khỏi quán rượu của tôi ngay!"
"Chờ đã, Aberforth, anh mang cho em món quà nè, hai đứa trò chuyện với nhau đi nhé, anh đi ngay." Grindelwald đẩy Harry về phía trước, xoay người đóng mật đạo.

"..." Đây là Harry.

"..." Đây là Aberforth đang giơ đũa phép.

"Oắt con! Grindelwald sai mày đến đây là gì!" Aberforth cất đũa phép, lớn tiếng quát.

"Ừm, con đến đưa ngài cái này." Harry mắng thầm Grindelwald, nếu không phải y lo mất của, lúc nào cũng cần viên đá phục sinh bên mình, thì lão già chết tiệt kia tính cho y dùng tài ăn nói thần sầu của mình để thuyết phục Aberforth hay gì!
"Vứt đi! Ta không muốn thấy đồ của Grindelwald!" Aberforth chuẩn bị đuổi người.

"Cái này có liên quan đến Ariana!" Harry bám vào quầy bar, động tác kéo cổ áo Harry của Aberforth dừng lại một chút, sau đó hung dữ quát "Lấy ra đây! Oắt con, nếu mày dám đùa bỡn tao, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ hội!"
Harry lấy viên đá phục sinh ra, nói Aberforth rót một ít ma lực vào, nhưng viên đá phục sinh không phản ứng "Oắt con! Mi đùa ta hả!" Vừa nói, Aberforth chuẩn bị rút đũa phép.

"Khoan khoan, còn cần chút máu của ngài nữa, một chút là được, nhỏ lên viên đá." Harry vội vàng giải thích, lão già này nóng nảy quá thể đáng.

Aberforth hoài nghi nhìn Harry, cuối cùng vẫn rạch một đường trên ngón tay nhỏ máu.

Viên đá phục sinh phát sáng, Harry trốn ra xa một chút, viên đá phục sinh vẫn có chút tính sát thương đối với y, một bóng hình trong suốt xuất hiện, phất phơ trong không khí, Aberforth đờ đẫn nhìn linh hồn kia "Ariana..."
"A....ber....forth?" Ariana có chút ngẩn ra, sau đó viên đá phục sinh lóe lên một chút, biểu cảm đờ đẫn đã sinh động hơn "Anh Aberforth, anh Albus đâu rồi ạ?"
"Đừng nhắc đến anh ta, là anh ta hại chết em!" Aberforth cầm nước mắt nhìn em gái vẫn hệt khi ấy trên không.

"Anh Aberforth, đừng nói thế mà." Ariana nhìn ra vấn đề giữa hai người anh của mình "Em không trách anh ấy, đồng thời, em rất áy náy, nếu không phải vì em, tương lai của anh và anh Albus sẽ rộng mở hơn nhiều, nếu xét phương diện này thì quả thật là em liên lụy hai anh."
"Không phải thế, Ariana..." Aberforth lúc đối diện với em gái mình hoàn toàn không có chút nóng nảy nào.

"Anh Aberforth, anh Gellert và anh Albus mấy năm này sao rồi?" Ariana hỏi, cô nhớ khi ấy bọn họ còn vì cô mà cãi nhau một trận rất to.

"...Tách ra một khoảng thời gian, mấy năm gần đây lại sáp vô lại." Aberforth không tình nguyện nói cho em gái mình chuyện của hai tên khốn kiếp kia.

"Em có cháu gái hay cháu trai gì không?" Ariana tò mò, cô rất thích con nít á.

"...Không." Aberforth thầm mắng hai tên khốn kiếp kia, nếu đã lén lút vụn trộm thế rồi, sao không nghĩ cách kiếm một đứa luôn đi, không biết Ariana thích con nít hay sao!
"Không ngờ nhiều năm thế rồi mà họ vẫn chưa có con!" Ariana quay đầu nhìn về phìa Aberforth "Vậy anh thì sao, anh Aberforth? Anh có con không?"
"Anh..." Aberforth lắp bắp.


"Ngài ấy cũng chưa kết hôn." Harry một bên cười trên sự đau khổ của người khác mà mở miệng.

"Anh Aberforth, sao anh không kết hôn?" Ariana trợn mắt.

"Ngài ấy cho rằng mình hại chị, cho nên không có tâm trạng tìm người." Harry mở miệng lần nữa, khiến Aberforth hận không thể lôi y đi ủ rượu.

"Anh Aberforth..." Ariana nhìn Aberforth, bi thương đứng lên "Đúng như em nghĩ, quả là em liên lụy hai anh, hu hu..." Vừa bắt đầu khóc, hình thái đã không còn ổn định nữa.

"Ariana! Có chuyện gì xảy ra, oắt con!" Aberforth tay chân luống cuống nhìn Ariana.

"Tiểu thư Ariana đã chết rồi, có thể cho ai người gặp lại nhau đã không dễ, ngài còn định cho chị ấy ở lại đây mãi sao?" Harry núp sau quầy bar.

"Hu hu, anh Aberforth, em phải đi rồi, anh có thể đồng ý với em hai chuyện không?" Ariana bụm mặt sụt sùi.

"Có thể, hiển nhiên có thể!" Aberforth vội vàng gật đầu.

"Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, cho dù không muốn tìm ai chung sống nhưng cũng phải sửa soạn bản thân một chút, nhìn ria mép với áo choàng của anh kìa."
"Không thành vấn đề!"
"Em muốn có cháu, em muốn cháu em tặng em bó hoa." Hai mắt Ariana lóe lóe.

"Này..."
"Hu hu hu, không được sao?"
"Có thể! Tuyệt đối có thể! Albus không muốn cũng phải!" Để ông tìm người sanh thì không kịp rồi, nhưng Albus và Grindelwald không phải đang hò hẹn sao, chắc chắn cụ ta sẽ không từ chối nguyện vọng của Ariana đâu.

"Quá tốt!" Ariana bỏ tay xuống, nụ cười hệt như cô bé ngây thơ đáng yêu khi ấy "Em đi, anh Aberforth, chuyển lời của em đến anh Albus, em chúc anh ấy và anh Gellert hạnh phúc." Theo lời nói, thân ảnh Ariana biến mất giữa không trung, viên đá phục sinh cũng biến thành dáng vẻ ban đầu.

Harry xúc động nhìn vào không trung, không hổ họ Dumbedore, lại nhìn Aberforth đang điên cuồng rót ma lực vào trong viên đá bên kia, đây là người thẳng tính duy nhất của gia tộc Dumbledore nhỉ "Ngài Aberforth, người chết chỉ có thể trở về một lần."
"..." Aberforth nhìn viên đá im ắng, lau mặt một cái, lôi cổ áo Harry mở mật đạo "Oắt con, tao biết mày đến để làm gì, mày thành công rồi, ông không phản đối chuyện của hai tên kia nữa, chỉ có một cái, bảo bọn họ trong vòng hai năm sinh cháu cho Ariana ngay!"
"...Này tự ngài nói đi." Harry đứng trước cửa mật đạo.

Aberforth nhìn viên đá phục sinh trong tay, thở dài, trả viên đá cho Harry "Đi thôi, oắt con!"
HẾT CHƯƠNG 158.


Bình Luận (0)
Comment