Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 157



EDITOR: Park Hoonwoo
BETA: Ellen
- o0o-
Lúc bọn họ ra khỏi mật đạo, Grindelwald đang ôm Dumbledore từ phía sau, cằm đặt trên cổ Dumbledore, tay không đứng đắn đang chuẩn bị làm gì đó.

"Lâu rồi không gặp, Aberforth." Dumbledore lúng túng ho khan một tiếng, không ngờ rằng Harry về sớm đến thế, hơn nữa còn lôi được Aberforth theo.

Dùng sức lôi cái tay đang để bên hông mình của Grindelwald ra, coi thường hành động trước khi thu tay về còn tranh thu bóp một cái của Grindelwald.

"Hừ, ba tuần trước mới gặp xong." Aberforth mặc dù vẫn giữ thái độ nói chuyện đó, nhưng vẫn ngồi xuống.

"Aberforth, em đến để..." Dumbledore câm nín, nhiều năm không ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh với em trai rồi, Dumbledore nói thật cũng không biết nói gì.


"Ariana nhờ em nói cho anh" Một câu của Aberforth đủ khiến Dumbledore sặc sụa "Em ấy chúc phúc cho hai tên khốn kiếp mấy người!" Nói nhưng vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Grindelwald và Dumbledore.

"A, Ariana?!" Dumbledore thiếu chút nữa đã đập vỡ ly trà trước mặt, ngốc lăng nhìn Aberforth.

"Nếu không anh cho rằng chỉ bằng thằng oắt cao không bằng cái vò rượu này cũng có thể lôi em đến đây sao!" Aberforth chỉ chỉ Harry, không thèm che dấu khinh bỉ trong giọng nói.

Harry thở dài thường thượt, cho dù y có thấp thì cũng phải cao hơn vò rượu chứ!
"Trừng cái gì mà trừng! Vò rượu của ông đây còn cao hơn cái thân hình bằng ly bia của mi đấy!" Harry cắn răng, nếu thế thì cái đồ quỷ đó không còn là vò rượu nữa, mà phải là quầy rượu đó!
"Khoan khoan, Aberforth, làm sao em gặp được Ariana?" Nếu như có thể, cụ cũng muốn được gặp Ariana một lần.

"Làm sao? Anh muốn gặp Ariana?" Aberforth ngước cổ nhìn Dumbledore "Thằng oắt này bảo Ariana chỉ có thể về một lần, muốn gặp con bé, chờ anh sinh cho con bé một đứa cháu rồi tự xuống đó mà gặp đi!"
"Cháu?" Grindelwald cảm thấy vấn đề này rất có lợi cho gã.

"Hừ, Ariana nói con bé hi vọng năm sau có một đứa cháu giống hai người tặng cho con bé một bó hoa." Harry dùng ánh mắt kì lạ nhìn Aberforth, quả nhiên, thẳng tính ghê gớm!
"Coi như áy náy, anh nhất định sẽ thỏa mãn tâm nguyện của Ariana." Grindelwald nghiêm trang trả lời.

"Albus Dumbledore, nhiều nhất hai năm, nếu không nhìn thấy được cháu của Ariana, anh tự vác thân đến trước mộ của Ariana mà xám hối đi!" Aberforth uống một hơi cạn tách trà, xoay người vào mật đạo, còn Dumbledore vẫn chưa phản ứng lại.

"Trò Potter, trò..." Còn không nhanh lăn đi, đứng đây ăn tết à!
Harry thấy vẻ thỏa mãn chả thèm che dấu miếng nào của Grindelwald, khóe miệng hơi giật "Chúc hai vị sung sướng." Sau đó lập tức xoay người rời đi, chứ không ở lại đây làm gì!
"Chờ chút, Harry, chuyện của Ariana...oái!" Lúc Dumbledore phản ứng lại kịp thì Harry đã xuống lầu rời đi "Gellert! Buông ra! Bây giờ là ban ngày!"
"Al, Ariana muốn có cháu, tớ rất vui lòng thỏa mãn nguyện vọng của con bé..."
"A ừ....ít nhất về phòng đã..."
A a!! Harry tăng tốc rời khỏi nơi đây, chúc hai vị trên lầu sớm sanh quý tử!
Tiến nhanh về phía trước, lúc đi ngang qua thư viện thấy Hermione đang cầm sách thảo luận với Ron cái gì đó, sao y ngửi thấy mùi tình yêu thúi hoắc ngập tràn không khí là sao!
- ------- lá là lá ----------
Hôm nay là ngày diễn ra trận Quidditch, sáng hôm nay, bầu trời bên ngoài vô cùng u ám, mây đen sấm rền, ngày hôm nay của đời trước của Harry cũng thế này, nhưng ít nhất hôm nay không có giám ngục, chỉ với một điểm này thôi, Harry quyết định hôm nay sẽ mặc áo mưa đi xem trận đấu, y vẫn rất thích Quidditch, miễn là cái đám kia không có ý định hạ cánh nơi y.


Lúc ăn sáng, Harry nhìn thấy thành viên đội Quidditch bị nhóm Gryffindor nhiệt tình tọng cho một đống thức ăn, đời trước y cũng thế đấy, kết quả là ăn muốn chết mới hết.

"Tớ thật sự không hiểu được, tại sao mấy bọn họ lại thích cái thứ trò chơi nguy hiểm kia như vậy." Hermione nhìn bầu trời đang đổ cơn mưa, dùng sức chỉnh áo mưa, bên cạnh đột nhiên bắn ra một thần chú, nước mưa chưa kịp chạm vào tóc đã bị đẩy sang hai bên "Oh, thật cảm ơn, Ron."
Ron cười gật đầu một cái, Harry nhướng mày "Nhanh vậy đã gọi tên nhau rồi?"
"Hâm mộ à?" Ánh mắt của Ron rất đắc ý.

Harry quay đầu nhìn về phía các cầu thủ đang ra sân, y không quen cái thằng lông đỏ hạnh phúc đầy mặt bên cạnh, cũng không có nhu cầu muốn làm quen!
Tiếng còi của phu nhân Hooch vang lên, trận đấu bắt đầu, Harry nhìn các cầu thủ phóng nhanh như chớp trong làn mưa, y cũng rất phấn khích.

Wow! Cú này đau đấy! Đội trưởng Marcus của Slytherin lúc bay ngang qua người Wood, hung hăng đụng vào bả vai của anh, Marcus cao hơn Wood một chút, thành ra Wood mém chút nữa rớt luôn xuống khỏi chổi.

Đáng đời Marcus đến tận khi tốt nghiệp mới theo đuổi được Wood! Ý tưởng của Harry giống hệt Draco năm hai bên kia, sang năm Wood tốt nghiệp rồi, cho nên năm nay là năm cuối cùng Wood tham gia đấu Quidditch, nếu lần này Wood thua, Harry không cho rằng Marcus có thể theo đuổi được Wood trước khi ảnh tốt nghiệp.

Lanh mắt nhìn thấy Marcus sau khi đụng người ta còn quay đầu lại nhìn một chút, xém nữa đã bị Bludger đập trúng, xem ra Marcus lúc này đã thích Wood rồi, nhưng mà cái loại thích người ta xong đi bắt nạt người ta này....thật không giống Slytherin chút nào.

"Harry, cậu không lạnh hả?" Hermione đột nhiên run cầm cập, kéo tay Harry, Ron phất tay ếm thêm cho cô nàng một bùa giữ ấm, nhưng Hermione vẫn cảm thấy lạnh.

"Lạnh?" Harry sửng sốt một chút, đột nhiên ngẩng đầu hí mắt nhìn phía xa xa, mây đen so với thời tiết hôm nay không có gì bất thường, nhưng Harry tuyệt đối không cho rằng mây đen có thể bay nhanh đến như vậy! "Ron, bảo vệ mọi người xung quanh!"
Động tác rút đũa phép đứng lên của Harry khiến Snape bên khán đài giáo sư chú ý, hắn ngẩng đầu nhìn theo phương hướng của Harry "Dumbledore! Nhanh dừng trận đấu lại!"
Mặt Dumbledore cũng nghiêm túc lại, những thứ đó làm sao có thể bước vào Hogwarts!
Học sinh chung quanh còn đang chuyên tâm quan sát trận đấu, hoàn toàn không chú ý đến đám "mây đen" đang đến.

Ron cũng thấy những thứ đó, mắng thầm một tiếng, một tay níu cánh tay chuẩn bị rút đũa phép của Hermione, Hermione vẫn chưa phản ứng lại "Sao thế?":
Dumbledore giơ tay ếm cho mình một bùa loa "Tạm ngừng trận đấu! Tất cả mọi người trở về lâu đài, các giáo sư lập tức giải tán học sinh! Năm cao biết sử dụng thần chú gọi thần hộ mệnh bảo vệ năm dưới!"
"Tạm dừng trận đấu? Vì sao?"

"Thần chú gọi thần hộ mệnh là cái gì?"
"Merlin! Đó là cái gì thế!"
Rốt cuộc cũng có người chú ý đến đám "mây đen" đang bay rất nhanh đến, học sinh biết chuyện bắt đầu hét lên "Giám ngục!"
"Expecto Patronum!" Hai con phượng hoàng to lớn bay vọt vào giữa đám giám ngục, mặc dù kịp ngăn phần lớn lại, nhưng vẫn có không ít giám ngục kịp xông về phía sân đấu.

"Đáng chết! Giám ngục của cả Azkaban đều tề tụ về đây hết hay gì!" Thần hộ mệnh của Snape đang bảo vệ mấy học sinh không kịp bỏ chạy xa xa.

Ron cắn răng, từ sau khi huyết thống của cậu thức tỉnh, thần hộ mệnh của cậu cũng thay đổi, bởi vì có liên quan đến huyết thống, cho nên rất khó điều khiển thần hộ mệnh của cậu, mỗi lần sử dụng, chẳng qua thả ra ngoài một chút thôi Ron cũng cảm nhận được ma lực của mình đang tuột dốc không phanh.

Harry đến bây giờ cũng không hoàn toàn thả thần hộ mệnh của mình ra, thứ thả ra chỉ là một làn sương hình sư tử mà thôi, có thể đơn giản xua giám ngục là được.

Thần hộ mệnh trong không khí có thể ngăn giám ngục cũng không ít, nhưng cũng chả nhiều, mặc dù năm cao có người xài được thần chú này, nhưng thời gian thi triển là không lâu.

Harry nhìn kĩ mớ thần hộ mệnh trên không trung, cũng không thấy của Moni, thần hộ mệnh của cậu cũng vì huyết thống mà có chút biến dị, đối phó với ba thứ này dễ hơn trở bàn tay.

Cẩn thận tìm Moni, phát hiện cậu ấy đang đứng dưới khán đài Slytherin với Draco, nhưng trạng thái hình như sai sai.

Harry để thần hộ mệnh của mình lại để nó giúp Ron, ỷ vào huyết thống cường đại của mình mà chạy băng qua sân đấu "Draco, Moni sa..." Harry chưa nói được một nữa đã nuốt xuống, trạng thái của Moni bây giờ không còn nằm trong diện có thể giải thích được nữa.

Moni nhìn giám ngục trong không trung, ánh mắt tham lam "Đói...đói quá....muốn ăn...."
HẾT CHƯƠNG 159.


Bình Luận (0)
Comment