[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 32


Khi Snape trở lại bệnh thất, Harry đã được bà Pomfrey băng bó xong và đang ngồi lau mặt bằng khăn ấm.

Hắn đến bên cạnh cậu bày một loạt chai lên bàn.
"Uống hết." Snape ra lệnh.
Harry cũng không phản đối, cậu ngoan ngoãn cầm từng chai lên từ từ uống như đã quá quen với những mùi vị kinh dị của những loại độc dược này.

Vừa uống cậu vừa bớt thời gian đánh mắt sang dãy giường bệnh đối diện xem bà Pomfrey kiểm tra cho Terence Lestrange.
"Thật tàn nhẫn.

Sao người ta lại có thể làm vậy với một đứa nhỏ chứ.

Dumbledore tôi e rằng năng lực nông cạn của tôi không thể làm gì với tình trạng hiện nay của con bé." Bà bất lực thở dài.
"Vậy nếu chuyển con bé đến St.Mungo thì sao? Có lẽ các chuyên gia ở đó có thể sẽ tìm ra cách." Dumbledore buồn rầu đề nghị.
"Khó lắm.

Từ lúc tôi hành nghề đến giờ chưa bao giờ gặp một trường hợp nào như thế này.

Rốt cuộc bọn chúng đã làm gì nó chứ?" bà Pomfrey lắc đầu.
"Severus? Cậu đã ở đó, cậu có biết gì không?" Dumbledore phát hiện Snape đã trở lại bệnh thất.
"Nếu ông biết Rabastan Lestrange vì sao phải vào Azkaban thì tôi nghĩ ông hẳn đoán ra hắn đã làm gì." Snape trầm mặc một lúc rồi đáp.
Xoảng...
Bình thuốc trên tay Pomfrey bị bóp nát, bà run lên vì phẫn nộ, "Không thể nào, nó là con gái hắn cơ mà???"
"Thật xin lỗi nhưng bà có thể khám cho Rabastan Lestrange được không? Tôi nghĩ gã không ổn rồi." Một người trong đội trị an lên tiếng.
Bà Pomfrey chỉ liếc mắt về phía gã đàn ông nằm trên giường bên cạnh rồi lạnh lùng trả lời, "Tôi không khám cho người chết."
"Gã đã chết??? Lúc chúng tôi tìm thấy gã vẫn còn sống mà?" Ông ta la lên.
"Đừng có nhìn tôi kiểu đó, khi các anh đưa gã đến gã đã tắt thở rồi." bà bất mãn nói.
"Tắt thở? Ai chết?"
Một đoàn người tiến vào bệnh thất dẫn đầu là một người đàn ông to béo đội mũ quả dưa màu xanh.

Harry nhận ra ông ta, Cornelius Fudge Bộ trưởng Bộ pháp thuật.


Theo sau là một số thần sáng mà nổi bật nhất là hai người James Potter và Sirius Black.
"Rabastan Lestrange.

Bộ trưởng, ông có thể giải thích cho tôi biết tại sao một kẻ được ghi nhận là đã chết mùa hè năm ngoái tại Azkaban bây giờ lại có thể ở đây tập kích giáo sư và học trò Hogwarts không?" Dumbledore nghiêm túc hỏi.
"Không thể nào, các người đã nhầm rồi." Fudge lắc đầu cực lực phủ nhận.
"Phải hay không kiểm tra là biết thôi." Dumbledore liếc về phía thi thể của Rabastan.
James tiến lên phía trước xem xét.
"Sao? Thế nào?" Fudge nhón chân từ đằng sau hối thúc hỏi.
"Đúng là Rabastan Lestrange.

Bộ trưởng tôi đã nói việc trao quyền giải quyết phạm nhân cho giám ngục là một quyết định sai lầm mà.

Ông thấy chưa bây giờ chúng ta đã có một kẻ vượt ngục." James nóng nảy la lớn.
"Hai" Snape lên tiếng khiến mọi người chú ý, "Ít nhất là hai vì tôi còn chạm mặt với Peter Pettigrew."
"Peter Pettigrew?" James nhíu mày nhớ tới vài chuyện không tốt lắm.

"Hắn đâu rồi?"
"Chạy" Snape trả lời cụt lủn.
"Chạy? Mày giết Rabastan Lestrange được mà lại để Peter Pettigrew chạy mất sao?" Sirius chất vấn.
"Con mắt nào của mày nhìn thấy tao giết Rabastan Lestrange?" Snape nhướng mày.
"Mày..."
"Sirius" James ngăn cản Sirius rồi hỏi Snape, "Ông Snape, ông có thể kể lại tình hình lúc đó cho chúng tôi không?"
"Khoảng 3 giờ chiều, trò Granger nhà Gryffindor đã đến gặp tôi nói rằng Harry Potter nhà Ravenclaw bị kẻ xấu bắt đi ở lều hét nên tôi đã đến đó.

Đến nơi tôi gặp Rabastan Lestrange và Peter Pettigrew cùng với Terence Lestrange đang bị Rabastan Lestrange điều khiển.

Tôi đánh ngất cả hai sau đó vì bất cẩn tôi bị một con rắn cắn.

Trò Potter lúc đó tới giúp tôi thì bị Peter Pettigrew tất công sau đó gã đào thoát." Snape ngắn gọn kể lại.
"Trông ông giống như bị rắn cắn." Fudge nghi ngờ hỏi.

Snape kéo cổ áo xuống cho mọi người có thể nhìn rõ được vết thương do rắn gây ra, "Ông đang xem thường một bậc thầy độc dược đấy, vấn đề nhỏ này tôi có thể giải quyết chỉ bằng một viên sỏi dê."
Harry nhìn hai cái lỗ rõ ràng nhỏ hơn nhiều so với vết cắn kinh khủng trước đó.

Nagini đi theo Voldemort đã lâu được tẩm bổ bằng vô số độc dược và máu thịt tươi.

Nó không chỉ có kích thước to lớn mà nọc độc của nó cũng độc hơn gấp nhiều lần nọc của loài rắn độc độc nhất.

Chỉ bằng một viên sỏi dê? Giáo sư Snape đúng là rất biết cách đổi trắng thay đen.
"Trò Granger được đưa tới bệnh thất, tôi phát hiện trò ấy trúng lời nguyền độc đoán." Bà Pomfrey lên tiếng.
"Chúng tôi có tìm thấy xác của một con rắn lớn trong lều hét." Người của đội trị an Hogsmeade cũng xác nhận.
"Đó không phải con rắn bình thường đâu.

Tôi đã nhìn thấy nó trước kia, nó tên là Nagini thú cưng của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, không lạ khi nó đi theo bộ hạ cũ của gã." Dumbledore nói.
"kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?" Fudge run lên.
"Harry?" James quay sang nhìn cậu ý hỏi.
"Tôi đang ở trong lâu đài thì trò Malfoy đến nói với tôi chuyện trò Granger lừa giáo sư Snape.

Tôi nghĩ có thể thầy ấy sẽ gặp nguy hiểm nên nói với trò Malfoy đi tìm hiệu trưởng còn bản thân thì đến lều hét.

Chuyện sau đó thì giống như giáo sư Snape đã nói." Harry đáp.
"Như vậy ai đã giết Rabastan Lestrange?" người của đội trị an khó hiểu hỏi.
Một thần sáng có kinh nghiệm tiến lên kiểm tra kĩ lưỡng từ trong ra ngoài rồi đưa ra kết luật khó tin, "Hắn ta chết vì...!mất máu quá nhiều." Ông ta lật mặt trong cánh tay trái của thi thể lên cho tất cả cùng quan sát.

Ở giữa bắp tay gầy còm trắng xám đó ông dùng kẹp rút ra một mảnh gỗ dài chừng 1 inch và rộng chỉ 0.1 inch đang cắm sâu vào thịt của Rabastan Lestrange.
*1 inch ≈ 2.54 cm; 0.1 inch ≈ 0.254 cm
"Anh nói với tôi rằng gã chết chỉ vì một cái dăm gỗ bé tí như vậy? Đừng đùa chứ?" Sirius tức giận đến bật cười.

"Kiểm tra lại kĩ hơn đi, có khi gã đã trúng lời nguyền hắc ám nào đó mà chúng ta không biết thì sao.


Dù sao nói tới bộ hạ cũ của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì ở đây còn một người đấy." ánh mắt Sirius phiêu lượn bắn về phía Snape.
"Vết thương có nghiêm trọng hay không không phải nằm ở vật gây thương tích hay diện tích to nhỏ mà nằm ở vị trí." Harry lên tiếng.

"Mặt trong bắp tay cụ thể là chỗ vết thương của Rabastan Lestrange nằm trên đường đi của động mạch cánh tay, một trong những động mạch lớn nhất của cơ thể người.

Trung bình cứ mỗi phút có 2 pints máu chảy qua động mạch cánh tay.

Cơ thể của một người trưởng thành chứa khoảng 8 đến 10 pints máu, việc cắt đứt động mạch cánh tay sẽ dẫn đến bất tỉnh trong 15 giây và tử vong chỉ trong 90 giây."
*2 pints ≈ 800 ml; 8 đến 10 pints ≈ 4.5 lít – 5.7 lít
Một khoảng yên lặng bao trùm cả bệnh thất, ai cũng dường như cảm thấy có cơn gió lạnh lẽo thổi lướt qua sau gáy khiến cho mọi người rợn cả da gà.

Mà điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là chất giọng đều đều vô cảm phát ra từ đứa nhỏ mới mười ba tuổi với gương mặt trắng bệch ngồi trên giường bệnh.

Harry đối diện với tất cả nhưng khi ánh mắt đầy thâm ý của Snape bắn tới cậu lại theo phản xạ tránh đi.
"Xem ra cậu Potter đây biết rõ quá nhỉ?" Sirius tiến về phía Harry âm trầm ám chỉ.
Snape bước lên chắn trước mặt Harry, "Đây là kiến thức phổ thông mày không biết đừng có cho rằng ai cũng không biết."
Harry cúi nhìn tà áo chùng đen sẫm thoang thoảng mùi thảo dược trước mặt, khóe môi chậm rãi câu lên nứt ra một nụ cười khó hiểu.
"Rabastan!!!!"
Một tiếng hét chói tai vang lên cắt đứt màn giương cung bạt kiếm căng thẳng giữa Snape và Sirius.

Một người phụ nữ vọt vào nhào đến bên giường bệnh của Rabastan Lestrange khóc rống lên.

Harry thò đầu ra từ sau lưng Snape để quan sát bà ta rõ hơn nhưng lại bị hắn vươn tay đẩy trở lại.
"Đó là ai vậy ạ?" Harry hỏi.
"Nasha Lestrange, vợ của Rabastan Lestrange.

Đừng có lộn xộn." Snape trừng mắt.
"Khụ! Phu nhân Lestrange, tôi gọi bà tới để thông báo về tình trạng của trò Terence Lestrange." Dumbledore ho khan để thu hút sự chú ý của bà ta.
"Ai làm? Ai đã giết chồng tao? Có phải mày không? Hay mày?" Bà ta phát cuồng chỉ loạn lao vào đấm đá mấy thần sáng đứng gần đó.
Cả bệnh thất nháo loạn thành một đoàn cả một đám đàn ông cũng không thể khống chế được một người phụ nữ đang phát điên.

Lợi dụng lúc mọi người không để ý và góc khuất sau lưng Snape, Harry vươn tay về phía giường đối diện.

Bàn tay cậu xoay nhẹ đồng thời cần cổ của Terence Lestrange cũng từ từ chuyển động bẻ qua phải cho đến khi đôi mắt vô hồn của nó trực tiếp hướng thẳng vào cậu.
Môi Harry khẽ động lẩm nhẩm câu thần chú không phát ra tiếng, "Chiết tâm trí thuật"
Không có linh hồn, không có suy nghĩ của bản thân, tâm trí Terence Lestrange giờ đây chỉ là một căn nhà không cửa mở rộng mặc người xâm nhập.


Harry dễ dàng tiến vào xem xét những mảnh ký ức của cô bé từ nhỏ đến lớn.

Phần đông đều là những hoạt động nhàm chán bó hẹp trong căn nhà tuy lớn nhưng bẩn thỉu lụp xụp.

Vì không có thời gian nên Harry đều lướt nhanh qua cho tới khi khung cảnh thay đổi, nhìn thời gian phán đoán có lẽ là mùa hè năm ngoái khi cô chuẩn bị đến Hogwarts được mẹ mình dẫn đến hẻm xéo lần đầu tiên.

Ngoại trừ các vật dụng cần thiết bà ta còn dẫn Terence đến hẻm Knockturn, Harry lên tinh thần chú ý kĩ lưỡng khi cả hai tiến gần đến cửa hàng khét tiếng Borgin & Burkes.

Đáng tiếc bà ta lại bỏ Terence ở ngoài một mình vào tiệm.

Cô bé nhỏ sợ hãi nhìn những phù thủy bịt mặt kín mít trong những tấm áo chùng đen sỗ sàng đánh giá cô bằng những con mắt tham lam vẩn đục.

Vì sợ Terence nép vào một góc khuất và phát hiện ra một con chuột to béo.

Harry nhướng mày nhìn Terence bắt lấy con chuột bỏ vào túi, xem ra đây là lý do tại sao Peter Pettigrew lại đi chung với nhà Lestrange.

Lúc này mẹ của Terence đã ra khỏi tiệm mang theo một chiếc khung tranh lớn bằng gỗ cũ kĩ, bà ta la mắng cô bé vài câu trước khi lôi cô đi mất.
Khung cảnh lại chuyển đến cái đêm mưa bão mà Rabastan Lestrange trở về nhà, Terence trốn trên lầu nhìn mẹ mình vui mừng khóc lớn, bà ta dẫn cô bé xuống rồi giới thiệu đây là ba của cô.

Terence không thích người này, ông ta nhìn cô giống hệt những kẻ trong hẻm Knockturn.

Mỗi lần ông ta xuất hiện cô sẽ cố trốn đi thật xa, nhưng rồi tới một ngày cô không thể trốn được nữa.

Terence bị bắt ép nằm lên một cái bàn lớn lạnh lẽo, kẻ cô gọi là ba dùng những dụng cụ quái đản khiến cô đau đớn tột độ.

Cô kêu la cầu xin mẹ mình nhưng bà ta chỉ thờ ơ đứng nhìn.

Đây chính là phần ký ức ám ảnh nhất của Terence, sự bất lực đáng thương của cô bé trực tiếp ảnh hưởng tới Harry làm cậu có cảm giác người nằm trên bàn bị Rabastan tra tấn chính là bản thân mình.

Harry vội thoát ra khỏi tâm trí Terence.
Những điều vừa chứngkiến khiến Harry cực kỳ buồn nôn phải bịt chặt miệng cố nén từng cơn quặn thắttrong dạ dày.

Cậu lạnh lẽo liếc về phía thi thể Rabastan, để gã chết như thế làquá nhẹ..

Bình Luận (0)
Comment