[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 33


Sự cố chấp của Nasha Lestrange vượt xa tưởng tượng của mọi người, bọn họ phải đánh ngất bà ta để dễ bề khống chế.
"Đưa bà ta về Bộ, biết tù nhân vượt ngục mà không báo.

Bà ta cũng là đồng phạm." James xoa cổ tay đau nhức ra lệnh.
"Chuyện này không được truyền ra ngoài." Fudge lau mồ hôi run rẩy lẩm bẩm.
"Tôi yêu cầu thẩm tra lại toàn bộ quy trình ở Azkaban.

Không chừng sẽ còn có kẻ lọt lưới." James nhíu mày nói.
"Hai người là ngoại lệ chắc...!chắc chẳng có ai nữa đâu." Fudge phản đối.
"Bộ trưởng" James quát lên.
"Được rồi.

Tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện này." Ông ta buông một câu rồi vội vã rời khỏi bệnh thất.
"Tên chết nhát." Sirius chép miệng.
Các thần sáng đưa Nasha Lestrange đang ngất xỉu và thi thể của Rabastan Lestrange rời đi.

Về phần Terence Lestrange thì để lại bệnh thất, Dumbledore sẽ liên lạc với người thân còn lại của cô bé bàn bạc về việc đưa cô vào St.Mungo.
Cuối cùng James quay sang dặn dò Snape và Harry, "Sau này có lẽ chúng tôi sẽ cần cung cấp thêm thông tin, mong hai người sẽ phối hợp với Bộ pháp thuật."
"Tốt thôi, đội-trưởng-Potter" Snape khinh khỉnh trả lời.
Harry mỉm cười gật đầu.
"Cám ơn." James cũng chuẩn bị trở về thì Harry nhỏ chạy vào.

Anh liền cười rạng rỡ đón lấy con trai mình.
"Ba...!cha đỡ đầu" Harry vui sướng hô lên.
"Con hươu nhỏ của cha lại nặng thêm rồi.

Tay nghề gia tinh Hogwarts đúng là rất tốt." Sirius cao lớn mạnh mẽ nhấc bổng thằng nhóc lên khiến nó cười khanh khách.
Nhìn khung cảnh vui vẻ hòa thuận đằng kia Harry bất giác rời tầm mắt.


Khóe môi không giữ nổi nụ cười, cậu mệt mỏi bước xuống giường.
"Trò định đi đâu?" Snape ngăn cậu lại.
"Người em bẩn quá dù có dùng thần chú tẩy sạch vẫn còn hơi khó chịu.

Em tính về ký túc xá tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút." Cậu miễn cưỡng lên tinh thần nói với Snape.
"Vậy thì đi thôi." Snape cũng không cản nữa mà cùng Harry rời đi.
James đang xoa đầu con trai mình chợt cảm thấy gì đó, anh ngẩng lên nhìn quanh không tìm thấy Harry, phía xa chỉ còn lại bóng áo chùng lướt nhanh qua ngã rẽ.

Snape đi phía trước bước chân chậm hơn thường ngày rất nhiều, đến cửa ký túc xá nhà Ravenclaw hắn lấy đũa phép gõ đầu ưng bằng đá.
"Ta có sáu mặt nhưng không có thân mình, có 21 con mắt nhưng lại không thể nhìn.

Ta là ai?" Đầu ưng phát ra câu hỏi.
"Xúc xắc." Chẳng cần suy nghĩ Snape đáp ngay.
Nhận được câu trả lời đúng cánh cửa đá từ từ mở rộng, Snape lùi ra để Harry đi vào.
"Về đi, đừng để vết thương chạm vào nước." Snape nhíu mày khi thấy gương mặt của Harry còn trắng hơn trước khi vào bệnh thất, "Nếu cảm thấy không khỏe phải đến bệnh thất ngay lập tức."
"Em biết rồi.

Cảm ơn thầy." Harry gật đầu rồi đi vào ký túc xá.
Nhìn hình bóng thiếu niên khuất sau cánh cửa, hắn cảm thấy cậu có chút không ổn nhưng lại không biết cậu đang có vấn đề gì.

Điều này khiến Snape trở nên nôn nóng lại chẳng thể làm gì hơn, hắn trừng con ưng đá trên cửa một lúc rồi mới dẹp đường trở về hầm.
Bản chất của học trò Ravenclaw thích yên tĩnh, thích tự suy ngẫm, không thích tọc mạch vào chuyện của người khác, Harry bước nhanh qua phòng sinh hoạt chung cũng chỉ đánh động một vài ánh mắt tò mò nhưng rồi lại dời đi rất nhanh.

Cậu chưa bao giờ thấy sự lựa chọn của mình đúng đắn như lúc này, những chuyện xảy ra vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của cậu.

Bây giờ cậu không còn dư chút tinh lực nào để đối phó với bạn cùng phòng quá nhiệt tình như ở Gryffindor đời trước nữa.

Phòng của Harry ở trên đỉnh tháp Ravenclaw với tầm nhìn rộng rãi hướng về phía hồ Đen và một phần rừng cấm.

Ngoài giường và tủ quần áo thì không gian trong phòng chất đầy sách với đủ mọi chủ đề từ khoa học đến truyện cười tạp nham gì cũng có.


Bên trong nhà tắm còn có cả bồn tắm, một tiện nghi hiếm có trong phòng ký túc của học trò bình thường, rất thích hợp để thư giãn sau một ngày mệt mỏi.
Xả đầy nước nóng, Harry trút bỏ quần áo thả lỏng trầm mình vào làn nước ấm áp.

Gác cánh tay bị thương lên thành bồn, Harry cảm thấy thực hỗn loạn.

Những năm tháng ở Hogwarts đời trước tuy ngắn ngủi chưa bằng cả số lẻ trong cuộc đời dài dằng dẵng của cậu nhưng để lại những vết sẹo không bao giờ có thể xóa mờ.

Lúc đó cậu còn quá nhỏ lại chưa suy nghĩ thấu đáo đã phải đối diện mặt tàn nhẫn nhất của chiến tranh.

Chiến tranh là mất mát, là đau thương, mà trong đó, tột cùng của những nỗi đau là sự ra đi của những người thân của cậu.

Giống như ai dính vào cậu đều sẽ gặp xui xẻo vậy.

James và Lily là hai người cậu trân trọng nhất, Dumbledore là kính trọng, Sirius là bất lực, Remus là tiếc nuối, Fred, Tonks, Moody,...!là khâm phục.

Mà Snape là...!ám ảnh.
Snape xuất hiện trong quá nửa những cơn ác mộng của cậu sau chiến, đã từng vì không muốn thấy cái bản mặt cau có của hắn mà cậu đã cố gắng không ngủ.

Cuối cùng vì quá mệt mỏi mà cậu nhìn thấy ảo ảnh của hắn còn nhiều hơn.

Đôi mắt trống rỗng, vô hồn, cơ thể lạnh lẽo xám ngắt cô độc trong căn lều bẩn loạn cứ hàng ngày quấy rối suy nghĩ của cậu.

Cậu đã mất không biết bao nhiêu năm mới có thể thoát khỏi hắn.

Thế mà lão chết tiệt ấy hôm nay còn định chết trước mặt cậu MỘT LẦN NỮA.

Đúng là không thể tha thứ!!!

Harry tháo lớp băng quấn quanh cánh tay trái, vết thương dữ tợn đã hơi khép lại.

Nhớ tới lời dặn của Snape cậu lại sinh ra ý muốn đối nghịch liền nhúng nguyên cánh tay vào nước cho bõ tức.

Đừng nói là một chút máu, nếu hắn còn dám chết cậu thề dù có vào địa ngục cũng phải lôi hắn lên rồi dùng cách tàn nhẫn nhất chết trước mặt hắn để hắn biết thế nào là khó chịu.

Vết thương lại vỡ ra, cậu chống đầu lên tay ngắm từng tia máu đỏ tươi mảnh như sợi chỉ loang dần lên mặt nước, đôi môi tái nhợt hé mở răng nanh nghiến nhẹ lên ngón tay trỏ.

Chắc Snape đã đoán ra việc cậu giết Rabastan Lestrange đi, nhưng hắn không biết cậu còn cởi bỏ bùa tê liệt cho Peter Pettigrew.

Tên nhát gan đó vì muốn né tránh trừng phạt chắc chắn sẽ khai cậu ra với Voldemort, chủ nhân của Peter đồng thời cũng là tên điên theo đuổi trường sinh đến bệnh hoạn.

Cậu không tìm được nơi gã trốn chui trốn nhủi thì đành để gã tìm đến cậu vậy.

Giữa một kẻ thù hư hư thực thực từ một lời tiên tri không đáng tin với dòng máu quý giá có thể phục hồi mọi thương tổn.

Người có chút đầu óc đều có thể nhận ra nên lựa chọn cái nào mà Voldemort chưa bao giờ là một kẻ ngu.

Ái chà, Voldemort! Ông sẽ đến gặp tôi bằng hình dạng nào đây? Thật đáng mong chờ.

Ánh mắt Harry thâm trầm, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.
...
Sáng hôm sau, Harry đến bệnh thất để thăm Hermione.

Cô bé tỉnh dậy từ tối hôm qua và đã được kể lại chuyện xảy ra sau khi cô mất ý thức nên bây giờ tinh thần Hermione vẫn cứ không tốt.

Cô bé đã tự trách rất nhiều, gương mặt nhỏ nhắn ỉu xìu vừa nhác thấy Harry là đôi mắt cô lại hoe đỏ.
"Sao lại khóc nữa rồi.

Anh không trách em, giáo sư Snape cũng không trách em mà." Harry an ủi cô nhỏ.
"Hức...!Nhưng mà em đã nói lời tồi tệ với anh.

Là em sai, em khiến cho anh và giáo sư Snape gặp nguy hiểm." Hermione nức nở nói.
"Em không sai, Hermione.


Dù không phải là em thì cũng sẽ có một người khác bị chúng lợi dụng." cậu mỉm cười lắc đầu không đồng ý.
"Em xin lỗi...!oa..." Harry càng không để ý càng làm Hermione thêm áy náy òa khóc to hơn.
Harry bất đắc dĩ dỗ dành, "Đừng khóc.

Cô gái nhỏ khóc không đẹp đâu.

Sẽ bị người ta chê cười đấy."
"Ai dám!" Hermione trừng mắt nhìn Harry cuối cùng cũng nín khóc.
"Vậy mới đúng.

Đừng quan tâm đến chuyện này nữa.

Sắp đến kì thi cuối năm rồi có muốn anh ôn tập với em không?"
"Muốn ạ" Hermione lên tinh thần gật mạnh đầu.
"Ngoan lắm."
Harry mỉm cười vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho Hermione.

Hình ảnh thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau cùng cười rạng rỡ trong ánh ban mai đâm vào mắt Snape đau nhói.

Hắn rút lại bàn chân vừa bước vào bệnh thất xoay người bỏ đi như chạy trốn.
Harry ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, vừa rồi hình như cậu cảm thấy có bóng người rất giống Snape ở đó bây giờ lại biến mất.

Chắc là hoa mắt thôi, cậu lắc đầu nghĩ.
Kì thi cuối năm chính là khoảng thời gian phải vùi đầu vào học của mấy đứa nhỏ nhưng cũng báo hiệu một mùa hè nữa lại tới.

Cũng sắp đến lúc bọn chúng chia tay Hogwarts lên xe lửa trở về nhà.

Trải qua mấy ngàythi, Harry mới nhận ra là đã lâu cậu không gặp Snape rồi.

Ngày cuối cùng trướckhi lên xe về nhà, Harry tới hầm nhưng cũng không thấy hắn.

Cậu có chút thất vọngquay bước trở về mà không biết rằng cách đó chỉ một bức tường, có một người đànông đứng trong góc tối âm u nhìn bóng lưng cậu siết chặt nắm tay..

Bình Luận (0)
Comment