Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 24

Vân Thanh lắc đầu:
"Tớ chưa từng nghe có ai kiểu như vậy."

"Đây là thể loại sở thích mới à?"
Ôn Thư Bạch khúc khích cười hai tiếng, cô cũng muốn hỏi lắm chứ. Cố Thư Trì cả người nhìn qua cứ như thể sinh ra là để mâu thuẫn với chính mình.

"Trước đây cậu bảo sếp cậu kỳ lạ, tớ còn chưa tin, giờ nghe cậu kể xong thấy anh ta đúng là có hơi... dị thật."

"Anh ấy còn nhiều cái quái lắm. Mà thôi, nói cậu nghe nè, cậu với anh đẹp trai họ Ngụy kia sao rồi? Tối qua làm gì đó hả?"

Vừa nghe nhắc đến Ngụy Tư Đình, Vân Thanh đã sáng mắt, môi mím lại cười đầy ẩn ý:
"Tối qua chẳng phải tớ rủ cậu đi ăn mà cậu không chịu đi đó à? Là anh ấy mời đó nha."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi thì đi dạo một vòng."

"Xong rồi sao nữa?"

Ôn Thư Bạch chăm chú hóng chuyện mà đến đây thì hết, Vân Thanh quay đầu lại nhìn gương mặt đầy vẻ hóng hớt của cô, vành tai bất giác đỏ lên:
"Xong rồi mỗi người về nhà ai nấy ở chứ còn gì nữa."

Ôn Thư Bạch thấy Vân Thanh ngượng ngùng thế là biết đủ rồi, mục đích khai thác thành công.

"Tớ mới gặp người ta có mấy lần, cậu còn muốn bọn tớ làm gì nữa chứ."

"Rồi rồi rồi. Thế cậu thấy anh ấy thế nào?"

Vân Thanh đảo mắt, không tiếc lời khen ngợi:
"Rất ổn luôn. Vừa thông minh vừa lịch sự, hiểu biết rộng, kiểu gì cũng biết. Là bác sĩ đẹp trai nhất mà tớ từng gặp, phiên bản ngoài đời của Giang Trực Thụ đấy."

"Xịn dữ vậy sao?"

"Nói xạo làm chó."

Nghĩ lại mà thấy buồn cười. Trước đây Ôn Thư Bạch còn mạnh miệng bảo đã là bạn của Cố Thư Trì thì chắc cũng chẳng tốt đẹp gì, ai ngờ bị vả mặt nhanh vậy.

Hôm ăn tối chung đó, thật ra cô đã cảm nhận được rồi—Ngụy Tư Đình là kiểu người ôn hòa lễ độ, có lẽ khuyết điểm duy nhất... chính là có một người bạn như Cố Thư Trì.

"Thế anh ấy có kể gì về sếp tớ không?"

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nếu Vân Thanh mà thân thiết với Ngụy Tư Đình thì biết đâu cô có thể lợi dụng cơ hội này moi thêm vài thông tin nội bộ?

"Sếp cậu á?"
Vân Thanh suy nghĩ một lúc:
"Hình như có nhắc qua một lần, bảo là quen từ hồi nhỏ, còn lại thì không nói gì thêm. Mà tớ cũng không hỏi. Cậu mà tò mò thì hôm nào hẹn anh ấy ra rồi mình khai thác tí thông tin."

Ôn Thư Bạch vội xua tay:
"Thôi thôi thôi, tớ không dám. Dù gì cũng là bạn thân của sếp tớ, nhỡ có gì đó mà lỡ miệng kể lại cho sếp biết thì tớ tiêu đời mất."

"Thì cậu tò mò chuyện nuôi mèo thôi mà, có phải chuyện tày trời gì đâu. Hỏi thử coi anh ấy có biết vụ đó không."

"Nhưng mà... tớ phải mở lời sao giờ?"

"Trời, dễ ẹc. Cậu cứ hỏi đại, kiểu 'ơ anh ơi hồi trước Cố Thư Trì có bị mèo cắn hay gì không mà ghét mèo dữ vậy?' Làm bộ như sẵn tiện kể chuyện sếp cậu ghét mèo như nào đó. Nếu anh ấy biết gì thì anh ấy sẽ kể, còn không biết thì thôi, có gì đâu mà lỗ."

Vân Thanh nói một hơi, phân tích rành mạch nước đôi. Ôn Thư Bạch thấy cũng có lý, liền gật đầu đồng ý:
"Ừm... để tớ thử coi sao."

-

Nhà hàng này là do Vân Thanh chọn, nói là để xin lỗi Ôn Thư Bạch.

Thật ra Ôn Thư Bạch đã chẳng còn giận nữa từ lâu rồi. Cô quá hiểu tính Vân Thanh—người bạn từng nhút nhát, rụt rè, mấy năm du học đã lột xác thành cô gái tự tin, bạo dạn, nói gì làm nấy. Theo cô, việc thẳng thắn thể hiện sự yêu thích vốn là chuyện rất tốt.

Trong lúc đợi món, Vân Thanh lôi điện thoại ra:
"Nè Bạch Bạch, sếp cậu tên đầy đủ là gì vậy? Tớ tra thử xem anh ta là thần thánh phương nào."

Ôn Thư Bạch nhận lấy điện thoại từ tay cô, gõ ba chữ Cố Thư Trì, chưa đầy vài giây, màn hình hiện lên một loạt kết quả tìm kiếm kèm theo ảnh đại diện cực kỳ nghiêm túc trên trang Baidu.

Vân Thanh zoom in rồi lại zoom out, bộ móng tay bóng loáng gõ "lách cách" trên màn hình:
"Ơ trông cũng đẹp trai phết đấy, có điều trắng quá nhỉ."

"Cậu gặp rồi còn gì?"

"Quên lâu rồi, lúc đó chỉ liếc có vài cái thôi."

Lúc đó tâm trí cô đã bay thẳng sang chỗ Ngụy Tư Đình mất rồi.

"Anh Ngụy của cậu không phải cũng trắng trẻo đấy à?"

"Không giống nhau nha! Sếp cậu nhìn như kiểu ma cà rồng sống trong bóng tối quanh năm ấy."

Ôn Thư Bạch bật cười, nghĩ bụng: thật ra cũng chẳng khác mấy.

Ban ngày ngủ, quanh năm cửa đóng then cài, không thấy ánh nắng mặt trời là chuyện bình thường, trắng ra cũng chẳng có gì lạ.

Vân Thanh kéo kéo điện thoại, lâu lâu lại cảm thán:
"Trời má, ghê thật!"

Bỗng nhiên không biết nhìn thấy gì, mắt cô trợn to, dí sát mặt vào màn hình:
"Ủa alo? Cái quỷ gì đây?"

Ôn Thư Bạch thấy vẻ mặt như gặp ma của cô thì hơi thắc mắc:
"Sao vậy?"

Vân Thanh đẩy điện thoại về phía cô. Đó là một bài viết ẩn danh, thảo luận rất sôi nổi nhưng đã được đăng từ ba năm trước.

Dòng tiêu đề to tướng nổi bật đập vào mắt:

【Có ai từng làm trợ lý cho Cố Thư Trì không? Nói thử coi vì sao vị trí này tuyển hoài không ai trụ nổi? Tôi đang định nộp hồ sơ.】

Ngay bên dưới là bình luận hot nhất cũng ẩn danh, viết một đoạn khá dài.

Ôn Thư Bạch nhẫn nại đọc từng dòng, đến khi đọc đến chữ "mèo", mắt cô cũng trợn tròn đầy khó tin.

[Ngoài việc tính cách bản thân Cố Thư Trì rất khó chiều, còn một chuyện khác khiến tôi thấy rất rùng mình.]

[Tôi từng kể với bạn tôi, mấy người không tin thì cứ coi như đọc truyện kinh dị đi. Cố Thư Trì không hề nuôi mèo (ít nhất là tôi chưa từng thấy, hỏi quản lý cũng bảo không biết), nhưng tôi thường xuyên nhặt được lông mèo trong nhà anh ta.]

"Người này cũng nói nhặt được lông mèo nè."

[Chưa hết đâu. Có lần làm việc muộn, thầy Cố bảo phải ra ngoài một lát. Theo lý thì trong nhà chỉ còn tôi với một cô giúp việc. Nhưng rõ ràng cả hai chúng tôi đều nghe thấy tiếng mèo kêu từ tầng hai vọng xuống.]

[Tôi cảm thấy kỳ lạ nên liền cùng cô giúp việc lên lầu xem thử, coi có phải có mèo hoang chui vào không. Nhưng khi lên thì chẳng thấy gì cả. Chỉ có phòng ngủ của Cố Thư Trì là khóa kín, mà bình thường anh ta không cho ai vào phòng mình nên cuối cùng đành bỏ qua.]

[Chuyện như vậy xảy ra không dưới ba lần trước khi tôi nghỉ việc. Tôi hỏi anh ta thì anh ta lại bảo không có chuyện đó, chắc tôi nghe nhầm. Nhưng rõ ràng tôi với cô giúp việc đều nghe thấy. Thế mà tôi chưa bao giờ thấy dù chỉ một bóng mèo trong nhà.]

Dưới bình luận đó còn có mấy bình luận tiếp theo đều ẩn danh, tất cả đều tự nhận từng làm trợ lý cho Cố Thư Trì. Tất cả đều khẳng định "chuyện này có thật, thề bằng danh dự."

Giọng điệu của mấy người đó giống y hệt nhau—ai nấy đều khẳng định nhà họ Cố... có ma.

Bình luận bên dưới thì càng lúc càng "ảo ma Canada" hơn.

Có người nói:
"Không chừng hồi xưa khu đó nhiều mèo chết nên linh hồn mèo mãi không siêu thoát."

Có người bảo:
"Biết đâu từng có người giết mèo ở đó."

Thậm chí có người đoán:
"Có khi nào Cố Thư Trì là kẻ ngược đãi mèo? Tiếng kêu đó là tiếng gào thét của lũ mèo lúc hấp hối?"

......

Tin đồn mỗi lúc một ly kỳ hơn, nhưng lúc Ôn Thư Bạch mới vào làm thì cô đâu có nghĩ nhiều như thế. Vốn chẳng mấy khi đọc mấy thứ trên mạng, cô cũng chưa từng tìm kiếm về Cố Thư Trì bao giờ.

Ai ngờ đâu vừa để Vân Thanh tra thử một cái liền lòi ra quả dưa to tổ bố như này.

Ôn Thư Bạch đọc đến đó, sau lưng bỗng râm ran một trận lạnh toát. Cô nuốt nước bọt, bất giác nhớ lại những trải nghiệm của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn Vân Thanh, hai người mặt đối mặt đều sửng sốt.

"Bạch Bạch... chẳng phải cậu từng kể mấy chuyện trùng y chang mấy người này viết sao?"

Vân Thanh run run chỉ vào đoạn bình luận nói Cố Thư Trì "ghét mèo", ánh mắt hoảng hốt nhìn cô:
"Cậu không phải nói là anh ta từng bảo rất ghét mèo à?"

Khoảnh khắc ấy, Ôn Thư Bạch chỉ cảm thấy lạnh thấu cả người, một cơn hoảng sợ khó tả từ sâu trong lòng đang dâng trào.

Cô nhớ lại những bản vẽ lấm tấm dấu mèo—những hình ảnh từng khiến cô cảm động, từng thấy đáng yêu—bỗng chốc hóa thành cảnh tượng một chú mèo nhỏ vô tội giãy giụa thoi thóp trong xưởng vẽ.

Cô nhìn những dòng bình luận trước mặt, cảm giác nghẹt thở càng lúc càng mạnh.

Bài viết đó đã có hơn vạn lượt bình luận. Có người thì phụ họa theo "truyền thuyết nhà ma", có người tỉnh táo hơn, cho rằng mấy cái nick ẩn danh này chỉ là nói suông, không ảnh, không clip, chẳng thể kiểm chứng được gì.

Những tài khoản đó sau này cũng không còn xuất hiện nữa. Bình luận mới nhất đều cho rằng độ tin cậy của bài viết này bằng không, chắc chắn là bịa để câu view.
"Nếu thật sự đáng sợ vậy thì sao không ai dám tố cáo bằng tên thật?"

Nhưng Ôn Thư Bạch là người trong cuộc. Trừ việc chưa từng nghe tiếng mèo kêu trong biệt thự thì mọi chi tiết còn lại... hoàn toàn khớp.

Cô biết rõ hơn ai hết—mấy đoạn kia không phải bịa.

Đột nhiên, Vân Thanh nêu ra một giả thuyết còn rợn người hơn:
"Cậu nghĩ thử đi, mấy người này ẩn danh, có khi nào vì sợ Cố Thư Trì trả thù nên không dám lộ mặt không? Dù sao từng làm trợ lý cho anh ta, chắc chắn anh ta nhận ra từng người."

"Lỡ như anh ta thật sự là một tên b*nh h**n chuyên hành hạ mèo thì có khi động tay với người luôn đấy."

"Biết đâu... những người kia biến mất luôn rồi là vì bị Cố Thư Trì dùng tiền bịt miệng, hoặc..."

Vân Thanh vung tay làm động tác cắt cổ ngay trước mặt.

Ôn Thư Bạch không chịu nổi nữa. Cô càng nghe càng sợ.

Lúc này, cô không chỉ sợ việc Cố Thư Trì là một kẻ ngược đãi mèo, mà còn sợ bản thân đang sống trong nguy hiểm mà không biết.

"Thanh ơi, tớ... tớ sợ quá."

Khi đưa lại điện thoại cho Vân Thanh, đầu ngón tay Ôn Thư Bạch lạnh buốt như băng.

Từng chuyện, từng chuyện... đều trùng khớp.

Cố Thư Trì nói anh ghét mèo.
Cố Thư Trì cấm người khác nhắc đến mèo trước mặt.
Trong nhà anh lại xuất hiện lông mèo và dấu chân mèo một cách kỳ lạ.
Khi hỏi thì bác Phó cứ ấp úng lảng tránh.

Càng nghĩ, cô càng thấy như có bàn tay vô hình siết chặt lấy cổ mình. Cô muốn chạy, chạy ngay lập tức khỏi chốn đó.

Chẳng lẽ Cố Thư Trì thực sự là một con quỷ?

Ôn Thư Bạch ngồi đó, nhìn bàn ăn bày biện đẹp đẽ mà chỉ thấy buồn nôn. Cả bữa trưa chỉ ăn được vài miếng nhỏ.
Vân Thanh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, an ủi:
"Bạch Bạch, đừng sợ, biết đâu mấy chuyện này chỉ là đồn đoán thôi. Là tớ không phải, miệng xui xẻo quá, không nên nói mấy câu đó."

Vừa nói, Vân Thanh vừa tự vỗ mặt mình hai cái:
"Cái miệng chết tiệt này!"

Thật ra dù Vân Thanh không nói, thì những gì Ôn Thư Bạch tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy cũng đã đủ để khiến cô rợn tóc gáy. Giờ nghĩ lại, cái biệt thự ấy chẳng khác gì một ngôi nhà ma.

"Hay là... mình gọi cho Ngụy Tư Đình đi?"

Bình Luận (0)
Comment