Chiều hôm đó, Ôn Thư Bạch dẫn Vân Thanh về căn phòng trọ nhỏ của mình, nghĩ gọi điện thoại sẽ kín đáo hơn.
"Thanh à, phòng tớ thuê hơi tồi tàn chút, đừng để ý nhé."
Ôn Thư Bạch đưa cho Vân Thanh một đôi dép mới.
Vân Thanh nhìn quanh căn phòng, trên mặt không hề có chút chê bai nào, còn vừa nhìn vừa gật gù:
"Nhỏ mà đầy đủ lắm, còn hơn cái ký túc xá chật hẹp của mình, chỉ vừa nhét được cái giường thôi ấy chứ?"
Vân Thanh ngồi xuống sofa, Ôn Thư Bạch rót nước hai ly. Vân Thanh đặt điện thoại lên bàn trà rồi gọi cho Ngụy Tư Đình, bật loa ngoài.
Hai người im lặng chờ đợi, cho đến khi giọng nói ấm áp của Ngụy Tư Đình vang lên bên kia đầu dây.
"Vân Thanh? Có chuyện gì à?"
"À, Ngụy soái ca, hôm nay anh bận không?"
"Không đâu, hôm nay tôi không phải trực. Sao vậy?"
"Ờ... em và bạn muốn hỏi anh chút chuyện."
"Ừ? Bạn của em? Là cô Ôn Thư Bạch à? Muốn hỏi gì vậy?"
Vân Thanh kéo Ôn Thư Bạch lại gần, làm động tác ra hiệu để cô tự hỏi.
Ôn Thư Bạch cúi người nói vào điện thoại:
"Chào anh Ngụy, em muốn hỏi về thầy Cố một chút, không biết anh có tiện nói chuyện không?"
Bên kia đột nhiên im lặng, cô ngẩng lên nhìn Vân Thanh, cả hai trao nhau ánh mắt như đoán trước điều không hay.
Một lát sau, đầu dây bên kia phát ra tiếng "Ừ" ngập ngừng, rồi Ngụy Tư Đình hỏi cô muốn hỏi gì.
"Em muốn biết tại sao thầy Cố lại ghét mèo đến thế? Có phải hồi nhỏ bị mèo cào hoặc cắn nên bị ám ảnh rối loạn căng thẳng sau sang chấn không?"
Lại một khoảng im lặng, không rõ là anh đang suy nghĩ hay không muốn trả lời.
Sau khoảng bảy tám giây, anh bất ngờ bật cười:
"Thật đấy."
"Thầy Cố hồi nhỏ không chỉ bị mèo cắn mà còn bị mèo cào nữa."
"Còn chuyện này nữa á?"
"Chưa hết đâu."
"Chưa hết ư?"
Ôn Thư Bạch bất giác dâng lên một nỗi thương cảm khó tả, không ngờ vị Cố Thư Trì tự cao như thế hồi nhỏ lại từng trải qua chuyện như vậy.
Nhưng cô cũng hiểu, nhiều người hồi nhỏ bị chó mèo cào cắn sẽ để lại ám ảnh tâm lý sâu sắc, khiến cả đời sợ chó mèo.
"Đúng vậy, cô Ôn, thầy Cố chắc tâm lý chịu không ít tổn thương nên cần mọi người quan tâm, chăm sóc hơn."
"..."
Lời đó nghe sao cứ lạ lùng thế nào.
"Không ngạc nhiên khi thầy ấy luôn nói ghét mèo, nhưng còn một chuyện em không biết có nên nói không."
Thực ra ý cô là dù có nên hay không thì cô cũng muốn nói.
"Nói đi."
"Em từng nhặt được lông mèo trong nhà thầy Cố, không biết thầy ấy có sở thích kỳ quặc gì không?"
"Ví dụ... làm hại mèo con ấy hả?"
Lại một khoảng lặng.
Rồi tiếng cười khẩy vang lên:
"Cô Ôn sao lại nghĩ vậy chứ?"
"Em đọc được mấy bài trên mạng."
"Ồ?"
Ôn Thư Bạch kể lại tường tận mọi trải nghiệm đã thấy, nói trôi chảy đến mức cả Vân Thanh cũng nghe mà há hốc.
"Em không tin mấy chuyện ma quái, nhưng em nghi thầy Cố có thể bí mật ngược đãi mèo, không thì sao thầy ấy lại áy náy, cấm em nhắc mèo trước mặt? Đó là quy tắc gì vậy?"
Thực ra cô không nhận ra mình đã vi phạm không biết bao nhiêu lần quy tắc ấy trước mặt Cố Thư Trì rồi, nếu tính ra có khi lương còn bị trừ sạch.
Nghe xong, Ngụy Tư Đình ngay lập tức phủ nhận:
"Về chuyện ma quái thì tôi không biết, nhưng ngược đãi mèo thì quá vô lý rồi. Thầy Cố tuy có phần khó chịu nhưng không đến mức đó đâu."
Nói xong, bất ngờ nghe tiếng hét giận dữ từ đầu dây bên kia:
"Cậu nói thằng nào xấu xa? À?"
Như một núi lửa lâu ngày bị dồn nén cuối cùng cũng phun trào.
Rồi tiếng cười kéo dài của Ngụy Tư Đình vang lên, kèm theo tiếng kéo ghế trên sàn, tiếng cười ngày càng xa dần cho đến khi đầu dây bên kia im lặng như không còn ai.
Nụ cười của Ôn Thư Bạch cứng lại trên môi. Cô cầm điện thoại dò hỏi:
"Ờ... thầy Cố, thầy cũng ở đó à?"
Sao lần nào gọi cũng gặp ngay anh vậy?
Ôn Thư Bạch cảm thấy khó hiểu, sao giờ này Cố Thư Trì lại đang bên Ngụy Tư Đình? Không phải nên đi thăm Mạn Hi rồi sao?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đầu dây đã vang lên tiếng cười khinh bỉ:
"Hừ."
"Thầy Cố, thầy nghe em giải thích..."
Đã không biết là lần thứ mấy cô cầu xin anh nghe cô giải thích rồi.
"Muốn giải thích à? Được, mai sáng đến đây nói cho tôi nghe nhé."
"Này này này, thầy Cố—"
Câu nói còn chưa dứt thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tắt máy.
Ôn Thư Bạch nuốt nước bọt, chậm rãi quay sang nhìn Vân Thanh, ngay lập tức giả vờ nức nở ôm chầm lấy cô ấy:
"Thanh à, lần này tớ thật sự xong đời rồi."
Vân Thanh vỗ vỗ trán cô:
"Đừng sợ, đừng sợ! Anh ta làm gì được cậu cơ chứ! Nếu anh ta gây khó dễ thì gọi cho tớ ngay, tớ bay đến đỡ cho."
Ôn Thư Bạch mới chợt nhớ ra, ngày mai đúng là ngày phải đi chọn váy dự tiệc, giờ lại càng rối ren hơn rồi.
"Nhưng ít ra thì chúng ta cũng có một kết luận rồi!"
Vân Thanh vỗ đùi, giọng đầy hứng khởi:
"Ít nhất là Ngụy Tư Đình nói thầy Cố không thể nào đi ngược đãi mèo, anh ta chỉ đơn giản là... sợ mèo thôi."
"Nhưng mà sao lại có lông mèo trong nhà anh ấy? Rồi cả mấy tiếng mèo kêu trong phần bình luận kia nữa? Chẳng lẽ thật sự có ma quỷ?"
Vân Thanh vừa đứng thẳng người lúc trước giờ lại cúi xuống, nhún vai, thể hiện sự bó tay.
Ôn Thư Bạch dựa vào vai Vân Thanh, mím môi suy nghĩ về mấy bình luận đó. Bài viết hot như vậy mà không hề ảnh hưởng đến tiếng tăm của Cố Thư Trì, lý do chính là người đăng bài hoàn toàn ẩn danh và không đưa ra được bằng chứng cụ thể.
Nhưng lúc này, Ôn Thư Bạch chính là bằng chứng sống.
Thế nhưng cô lại không liên lạc được với những người kia, không thể tìm hiểu thêm câu chuyện cụ thể họ đã trải qua.
Nghĩ đến đó, đầu óc cô cảm thấy rối bời, lộn xộn.
Cô biết chắc chuyện này chưa kết thúc, nhất định phải điều tra đến cùng cho rõ ràng.
-
Đêm đó, Ôn Thư Bạch khoác tay Vân Thanh đi dạo công viên gần đó, tiện thể đưa cô về khách sạn.
Vân Thanh vốn quen sống sung sướng, dù không chê căn phòng trọ nhỏ của Ôn Thư Bạch, cô vẫn nói mình khó ngủ vì lạ giường nên sẽ về khách sạn ngủ, vài hôm nữa sẽ về thẳng nhà bà ngoại ở trong nước.
Ôn Thư Bạch tỏ ra thông cảm.
Gió hè thổi nhẹ, mang theo chút se lạnh dịu dàng.
"À, Thanh à, tiệc của Chu Chính Dương, cậu sẽ đi chứ?"
"Dĩ nhiên rồi, đó là tiệc riêng của Chu Chính Dương mà."
"Chu Chính Dương sao? Cậu quan tâm đến anh ta đến vậy à?"
Dù Chu Chính Dương hồi trẻ cũng được xem là người có ngoại hình sáng sủa, nhưng giờ cũng đã là người trung niên ngoài 50 tuổi rồi, Vân Thanh sao lại có hứng thú với một người như vậy được?
"Ôi trời Bạch Bạch, sao cậu kỳ vậy? Nghĩ mà xem, tiệc mừng thọ kiểu Chu Chính Dương sẽ mời ai đến?"
Ôn Thư Bạch mới vỡ lẽ.
"Ý cậu là đi để mở rộng quan hệ xã giao?"
Vân Thanh búng tay cái "Bingo! Nói cho cậu biết nhé, Bạch Bạch, nhờ cậu mà mình mới có cơ hội này đấy. Hôm qua mình gọi video cho bố mẹ kể chuyện này, bố mẹ vui lắm, bắt mình dù nói gì cũng phải đi cho bằng được."
Ôn Thư Bạch không rõ gia cảnh Vân Thanh lắm vì cô đi du học sớm, chỉ biết nhà cô ấy kinh doanh từ tay trắng gây dựng, nhưng so với những nhân vật như Chu Chính Dương thì không thể sánh bằng. Ngay cả trong giới kinh doanh thì cũng có thứ bậc giàu nghèo khác nhau, một đời người cũng không chắc đã có được cơ hội dự tiệc riêng tư thế này.
"Bố mình bảo phải đi gặp nhiều người hơn, trao vài tấm danh thiếp cho họ cũng tốt mà."
Ôn Thư Bạch nghiêng mặt nhìn Vân Thanh, trong lòng thấy cô như một nữ doanh nhân đầy tham vọng và quyết tâm.
Vân Thanh là con một trong nhà, việc tiếp quản công việc kinh doanh gia đình tất nhiên đè lên vai cô ấy. Cô không phải kiểu rich kid trong phim phản đối gia đình để đi theo đam mê riêng.
Ngược lại, cô rất vui khi được thừa hưởng sự nghiệp bố mẹ gây dựng, thậm chí muốn phát triển nó hơn nữa. Bố mẹ cô cũng rất ủng hộ khi cô có cơ hội giao tiếp quý giá thế này.
"Ngụy Tư Đình còn nói nếu mình đi thì anh ấy sẽ nói với thầy Cố, thế là họ gửi thêm một thiệp mời nữa."
"Nhưng mà, thầy Cố của các cậu sao lại to gan thế? Muốn dẫn người đi thì dẫn, muốn đến thì đến vậy?"
Ôn Thư Bạch gãi gãi má, cũng thấy lạ. Cố Thư Trì từng nói Chu Chính Dương mời anh không phải mưu đồ gì, cũng không liên quan đến chuyện thúc giục viết bài. Vậy thì anh cũng chỉ là khách mời thôi.
"Cậu nói thì tớ cũng tò mò thật."
Vân Thanh khoác tay Ôn Thư Bạch, ngước nhìn trời:
"Này, cậu nghĩ Chu Chính Dương có điều gì đó nắm trong tay thầy Cố không? Không thì sao anh ta có quyền lực lớn thế? Không biết còn tưởng là thầy Cố tổ chức tiệc nhà mình ấy chứ."
Ôn Thư Bạch nhún vai, cô cũng không rõ lý do. Hơn nữa, cô ngại không dám nói, Cố Thư Trì còn đang nợ ai đó trong nhà vài bản thảo mà mãi chưa chịu gửi, không gửi bài mà còn bắt người ta gửi thêm thiệp mời thì thật nực cười.
Nhưng Vân Thanh không hề thấy bối rối vì chuyện đó, cô lại coi đây là một cơ hội hiếm có, nhất định sẽ trân trọng nó gấp bội.
Ôn Thư Bạch thở dài, đầu óc đau nhức vì nghĩ nhiều, Cố Thư Trì quá khó hiểu, cô không thể hiểu nổi, thực sự không thể.
Cô còn cảm thấy gọi anh là một mảnh ghép của bức tranh nổi tiếng cũng chưa đủ chính xác.
Anh phức tạp đến mức chẳng khác gì một bài toán cao cấp mà không thể giải nổi.
"Ôi thôi được rồi, thầy Cố của các cậu vốn dĩ là thế, thần bí khó hiểu ai mà hiểu nổi, miễn là tấm thiệp mời đến tay là được rồi, quan tâm làm gì chuyện ai đưa thiệp cho mình."
Ôn Thư Bạch nghĩ lại cũng đúng, thật ra nếu muốn làm rõ thì mai đến tiệc là biết rõ ràng hết.
Vân Thanh khoác tay cô, vung vẩy một cách phấn chấn, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát trật nhịp khiến ngay cả cô cũng không biết cô ấy đang hát cho vui hay thực sự... hát không đúng nhịp.
Nhưng việc cấp bách nhất của cô lúc này là phải nghĩ xem ngày mai sẽ giải thích thế nào với Cố Thư Trì về chuyện hôm nay.