Hứa Chỉ Ôm Một Cái, Sao Anh Lại Dám Hôn Rồi

Chương 51

 “Sau đó thì sao?”

Ôn Thư Bạch và Trình Quản Nguyệt ngồi xuống trong một tiệm lẩu cay.

Giờ này khách đông nghẹt, hai người phải xếp hàng gần nửa tiếng mới đến lượt. Trong quán ồn ào huyên náo, nói chuyện cũng phải ghé sát tai mới nghe rõ.

“Em chưa kịp...”

“Sao lại chưa?”

Ôn Thư Bạch vừa định giải thích, nghĩ một lúc rồi lại tìm lý do để lảng tránh:
“Nhà em có người bị dị ứng lông mèo, nên sau đó đành gửi Đao Đao cho họ hàng nuôi giùm.”

Nói xong, cô khẽ cúi đầu.

Cô rất ghét cái cảm giác phải nói dối.

Từ sau lần nói thật với Cố Thư Trì rồi bị cười cợt phũ phàng, cô đã quyết định sau này không nên kể nhiều chuyện nhà mình với người ngoài nữa.

Trình Quản Nguyệt gật đầu tỏ vẻ hiểu. Dù sao thì nhiều gia đình khi chưa nuôi thú cưng cũng khó biết bản thân có bị dị ứng hay không.

“Chị Quản nè, chuyện cậu bé mà chị cửa hàng nhắc đến lúc nãy là sao vậy?”

Ôn Thư Bạch nghe giọng điệu người quản lý cứ mở miệng là “trộm với cắp” nên cũng đoán ra trước đó chắc tiệm từng bị mất đồ.

Nhưng nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Trình Quản Nguyệt bỗng có chút lúng túng, lời nói cũng vòng vo:
“Ừm… đúng là có mất một sợi dây chuyền. Chắc do lần đó nên chị quản lý mới cảnh giác vậy. Thật ngại quá, để chị thay mặt xin lỗi em nha.”

Lúc ấy, Ôn Thư Bạch không hiểu sao người quản lý đối xử với Trình Quản Nguyệt tệ như vậy, mà chị ấy không chỉ không giận mà còn cứ mãi xin lỗi thay.

“Chị Quản, chị không cần xin lỗi em hoài đâu. Có phải lỗi của chị đâu.”

“Nhưng… ngừi quản lý nói không truy cứu là ý gì?”

Cô nhớ mang máng hình như người quản lý ám chỉ rằng, đồ là do một cậu bé lấy, nhưng người đứng ra bồi thường cuối cùng lại là Trình Quản Nguyệt.

Mà trang sức trong tiệm loại rẻ nhất cũng gần cả ngàn tệ. Nghe chị Quản kể gia cảnh khó khăn vậy mà vẫn phải bỏ tiền túi ra đền, đúng là lạ.

Cô muốn hỏi:
Có cần thiết phải tự dưng gánh chuyện đó giùm người khác không?
Không truy cứu, không đòi bồi thường, chẳng giống chút nào với lý lẽ thông thường cả.

Trình Quản Nguyệt chỉ cười gượng:
“Chị thấy thằng bé đáng thương quá, lỡ chuyện đến tai trường học thì nguy, lỡ sau này bị bêu danh là ăn trộm thì sao. Ai cũng biết hết thì khổ nó.”

“Nhưng mà...”

Ôn Thư Bạch nghe sao cũng thấy gượng gạo.

Lý do này thật sự quá khiên cưỡng. Dù nghĩ theo hướng nào, cũng chẳng có lý do gì để phải gánh trách nhiệm cho một người xa lạ.

Lúc này, nhân viên bưng lẩu ra. Trình Quản Nguyệt như được cứu thoát, vội vàng đánh trống lảng:
“Ăn đi, quán này ngon lắm đó.”

“À mà nè, em với bạn học trường nào vậy?”

Chị ấy vừa thổi đồ ăn vừa ngẩng đầu hỏi cô.

“Nhị Trung.”

Ôn Thư Bạch trả lời gọn lỏn. Nhưng vừa dứt lời, cô thấy Trình Quản Nguyệt khựng lại, động tác cũng dừng giữa chừng.

“Chị Quản, sao vậy ạ?”

Chị ấy chớp mắt liên tục rồi cười gượng:
“À… không sao, trường đó… tốt mà, tốt lắm.”

Nói xong liền cúi đầu ăn một cách vội vàng. Mới nãy còn than đồ nóng, giờ lại ăn lia lịa như chẳng cảm nhận gì.

Ôn Thư Bạch nhìn mà không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng chẳng dám hỏi thêm.

Bữa ăn đó không thể nói là vui vẻ. Cả hai đều giữ lại điều gì đó trong lòng, như thể mỗi người đều mang một bí mật, không ai dám thật sự cởi mở nên cuối cùng cũng chỉ nói dăm ba câu vu vơ cho qua chuyện.

Đó là lần đầu tiên Ôn Thư Bạch gặp Trình Quản Nguyệt – và cũng là lần cuối cùng.

Về sau cô từng quay lại tiệm trang sức một lần, nhưng vừa bước vào đã nghe nhân viên nói chị ấy đã nghỉ việc không lâu sau đó. Nghe bảo là trong nhà xảy ra chuyện, còn đi đâu thì chẳng ai biết.

Lúc này, Vân Thanh đang tựa lưng trên ghế. Ban đầu Ôn Thư Bạch chỉ định nhắc đến chuyện cái nhẫn, thế mà chẳng hiểu sao lại nhắc tới chuyện cũ năm đó.

Nghe cô kể xong, Vân Thanh khẽ nheo mắt lại, như thể cuối cùng cũng nhớ ra người đó là ai.

“Trời, chuyện từ đời nào mà cậu vẫn còn nhớ được á?”

Ôn Thư Bạch nhún vai:
“Chắc tại tớ sống thiên về cảm xúc.”

Thật ra nói là cảm xúc thì đúng, nhưng nếu nói thẳng ra thì là đa sầu đa cảm, rõ ràng bản thân mình cũng sống chẳng dễ dàng gì mà lúc nào cũng ráng giữ lòng tốt để thương cảm người khác.

“Hơn nữa, tớ cứ cảm thấy chuyện cậu bé ăn trộm mà chị cửa hàng kể hồi đó có gì đó không đúng.”

“Sau đó tớ mới quay lại tìm chị Quản là vì hôm đó ăn cơm thấy không vui, cảm thấy như mình nợ chị ấy một bữa, muốn mời lại. Nhà chị ấy cũng khổ như vậy mà...”

“Cậu nghĩ giờ chị ấy đang ở đâu? Lỡ đâu lúc đó tụi mình làm ảnh hưởng gì tới chị ấy...”

Vân Thanh thì lại chẳng mấy bận tâm:
“Ôi trời, Bạch Bạch ơi, chuyện bao nhiêu năm rồi, cậu còn để trong lòng làm gì nữa? Chính cậu cũng nói là nhà người ta xảy ra chuyện, mắc mớ gì tới tụi mình? Với lại ai mà không có bí mật chứ? Cậu tính hỏi từng người một chắc?”

Nghe vậy, Ôn Thư Bạch cũng thấy lời Vân Thanh nói chẳng sai.

Bí mật thường khiến người ta trở nên không trung thực.

“Có khi người ta bây giờ đang sống tốt lắm ấy chứ. Trái cây hỏng còn được đem ủ lại để ủ rượu ngon, huống chi là con người, đúng không? Thôi đừng nghĩ ngợi nữa.”

Vân Thanh khẽ siết tay Ôn Thư Bạch, nhẹ giọng:
“Hơn nữa chị ấy từng nói rồi, chị ấy thấy mình không khổ. Chỉ riêng việc sống trong một gia đình như vậy mà vẫn cảm nhận được hạnh phúc thì đủ cho thấy chị ấy là người tích cực lạc quan rồi. Người ta nói mỗi người có số mệnh riêng, trên đời thiếu gì người khổ, cậu không thương hết nổi đâu. Lo sống cho tốt đi.”

Ôn Thư Bạch khẽ thở dài.

Cô thấy Vân Thanh nói đúng.

Ngày thường Vân Thanh hay tự nhận mình đãng trí, vô tâm, chẳng để bụng gì. Ấy thế mà đến chuyện này, cô ấy lại nhìn thấu đáo hơn ai hết.

Bản thân mình sống cũng chẳng ra sao mà cứ thích lo chuyện bao đồng.

Đôi lúc Ôn Thư Bạch cũng tự thấy, có lẽ mình đúng là… mắc bệnh rồi.

Đang nghĩ thì điện thoại cô lại đổ chuông.

Cô nhìn xuống – là số của biên tập viên bên nhà xuất bản mà trước kia cô từng lưu lại.

Ôn Thư Bạch khẽ nhíu mày. Từ lúc đổ bệnh đến nay, cô chưa từng nhận được cuộc gọi công việc nào. Tin nhắn liên quan cũng chẳng có cái nào.

Có lẽ… do Cố Thư Trì xử lý hết giúp cô rồi.

Nhưng lúc này, cô cảm thấy hơi lạ. Không biết có phải thông báo nghỉ ốm chưa gửi đến nhà xuất bản hay sao.

Dù vậy, cô vẫn bấm nhận cuộc gọi.

Chưa kịp cô lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hớn hở, cảm kích:
“Cô Nhã ơi, cảm ơn cô nhiều nhé!”

Giọng nói quen thuộc ấy liên tục nói cảm ơn tới ba lần khiến Ôn Thư Bạch bối rối, không hiểu họ cảm ơn điều gì.

“Thầy Cố đã ký hợp đồng rồi ạ.”

Qua ống nghe, cô nghe rõ sự vui mừng như nhận được tin bất ngờ tốt lành.

Bởi trước đó Cố Thư Trì bị ốm nằm liệt giường rồi lại biến mất luôn khiến cô tưởng chuyện này sẽ không thành.

Nhưng Cố Thư Trì chỉ trở về đúng một ngày, không rõ khi nào đã kịp đến ký hợp đồng.

“Vậy à, tốt quá rồi. Nhưng tôi muốn hỏi thầy ấy ký vào ngày nào?”

Người bên kia suy nghĩ rồi đáp:
“Hai hôm trước. Thầy Cố cùng cô Rita đến nhà xuất bản, rất nhanh chóng ký luôn. Còn nói đó là nhờ công sức của cô nữa.”

Người ta còn khen cô vài câu lịch sự như thể mọi chuyện đều do cô giúp đỡ thuyết phục.

Thật ra cô nghĩ mình cũng chẳng làm gì lớn lao, thậm chí lúc đó còn hơi ép buộc mới khiến anh ký đấy chứ.

Nghe những lời hoa mỹ trên điện thoại, cô cảm thấy không thoải mái nên ngắt lời:
“Vậy phiền bên anh chuẩn bị thật tốt cho sự kiện nhé, tôi cũng rất mong chờ lần này.”

Câu đó là chân thành, bởi cô tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc rồi nên khi nghe tin tốt đẹp bất ngờ, trong lòng không khỏi vui mừng.

Người bên kia cuối cùng cũng nhớ ra, hỏi han cô mấy câu về sức khỏe rồi dặn cô nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc đó Vân Thanh mang vào phòng một đĩa hoa quả, thấy cô bình tĩnh cúp máy liền hỏi:
“Ai gọi vậy?”

“Là một biên tập viên.”

“Biên tập viên gì? Gọi để thúc giục bản thảo à?”

Ôn Thư Bạch định nói Cố Thư Trì chính là tác giả truyện tranh Thiếu Nữ và Mèo, nhưng nghĩ tới hợp đồng bảo mật nên chỉ đáp lảng lờ:
“Là biên tập viên truyện tranh, nói muốn mời Cố Thư Trì tham gia một sự kiện fanmade sáng tạo lại tác phẩm.”

“Sự kiện fanmade sáng tạo lại? Hay đấy. Anh ta đồng ý rồi chứ?”

Cô gật đầu nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng lại không còn phấn khích như trước mà ngược lại hơi bất ngờ vì sự bình tĩnh quá mức của mình.

Cô biết mình vui thật nhưng sao chẳng thấy háo hức nữa.

“Nhưng sự kiện đó là khi nào, cậu có hỏi rõ không? Anh ta có kịp tham gia không?”

Vân Thanh nói nhưng cô chẳng nghe rõ vì đầu óc cứ nghĩ về chuyện hôm kia.

Chuyện nhận lương, ký hợp đồng rồi nhắn tin cho cô.

Rồi có ông chú giả lại xuất hiện ở nhà bà ngoại Vân Thanh.

Trong lòng cô có một cảm giác ngày càng mạnh mẽ và dường như được xác nhận từng chút một.

Cố Thư Trì nói đặc biệt về thăm cô không phải để đùa.

Dường như mọi chuyện đều vì cô mà xảy ra.

Cô nhớ đến chiếc nhẫn thủ công anh tặng với lời xin lỗi, cái lọ trong hộp thuốc không khác gì viên kẹo bạc hà mà anh bảo.

Anh xuất hiện rồi rời đi rất nhanh.

Rõ ràng có chuyện gấp phải xử lý nhưng anh vẫn dành thời gian quý giá ngồi ăn cùng cô và đám người lạ.

Dường như anh rất muốn nói gì đó trong hai ngày này, nhưng cuối cùng chẳng nói được lời nào.

Ôn Thư Bạch có linh cảm khó tả, như có những mảnh gai sắc quấn chặt quanh người khiến cô lo sợ.

Vân Thanh thấy cô trầm ngâm đờ đẫn, mặt từ bình tĩnh dần chuyển sang lo lắng, liền khẽ đẩy vai cô:
“Bạch Bạch? Bạch Bạch?”

Ôn Thư Bạch chậm rãi quay lại, cứng ngắc thốt ra vài từ:
“Thanh à, tớ có linh cảm không tốt.”

Vân Thanh đang nhai cam khựng lại.

“Hả?”

“Tớ cứ có cảm giác Cố Thư Trì đã gặp chuyện rồi.”

Bình Luận (0)
Comment