“Sao vậy được? Lúc đến anh ta còn hoạt bát lắm mà?”
Chính vì hoạt bát nên mới lạ.
Ôn Thư Bạch nghĩ kỹ lại thì thấy chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Cố Thư Trì đối xử với cô quá mức chu đáo, kiểu quan tâm khác thường.
“Vì trước giờ, thầy ấy chưa từng đối xử với tớ như vậy.”
“Vậy... anh ta đã làm gì cậu à?”
Ôn Thư Bạch chẳng biết phải nói sao cho rõ. Từ lúc Cố Thư Trì nhắn tin cho cô, cô đã thấy anh cư xử kỳ lạ, như thể uống nhầm thuốc vậy.
“Chắc là… tớ cũng không rõ nữa. Vân Thanh, cậu để tớ nghĩ lại đã, suy nghĩ xong rồi tớ kể.”
Vân Thanh nhìn cô, vẻ mặt hơi lo:
“Bạch Bạch, cậu đừng nghĩ nhiều quá. Hồi nãy mới lo cho chị Tiểu Quan xong, giờ lại tới lượt thầy Cố. Nghe tớ đi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho tử tế đã. Cậu thấy đấy, người ta còn đang bình thường kia mà. Thầy nói có việc cần xử lý thì chắc chắn là việc công, lo xong rồi sẽ quay lại thôi.”
Tuy trong lòng Ôn Thư Bạch vẫn thấy nghẹn nghẹn, nhưng cô cũng khẽ gật đầu. Suốt tối nay cô đã toàn lan truyền cảm xúc tiêu cực, giờ không muốn để Vân Thanh lo thêm nữa nên đành tạm gác lại.
Chờ đến khi ông bà ngoại của Vân Thanh về nhà, Vân Thanh liền đi cùng Ôn Thư Bạch xuống lầu.
Ông ngoại ra sân hút thuốc, trong phòng khách chỉ còn bà ngoại đang đeo kính lão ngồi xem mấy trang tài liệu.
“Bà ơi.”
Vân Thanh dắt tay Ôn Thư Bạch đi tới, khẽ nghiêng đầu tựa vào vai bà.
“Bà đang xem gì thế ạ?”
“Đề cương nghiên cứu của một sinh viên.”
Bà vừa lắc đầu vừa thở dài:
“Con nói xem, dù gì cũng là sinh viên đậu vào trường mình, sao viết đề cương mà còn không ra hồn.”
“Thôi bà ơi, nghỉ tay một lúc đi mà.”
Vân Thanh liền rút mấy tờ giấy trong tay bà, đặt lên bàn trà, rồi kéo Ôn Thư Bạch lại ngồi bên cạnh bà.
Bà ngoại vừa thấy Ôn Thư Bạch thì mặt liền thoáng chút lúng túng. Chiều nay bà vừa thú nhận với Vân Thanh rằng bản thân cố tình diễn kịch, giờ nhìn thấy Ôn Thư Bạch đứng cạnh Vân Thanh, bỗng dưng cảm giác như mình sắp bị truy tội.
“Bà, hay bà nói rõ với Bạch Bạch đi?”
Lúc này vẻ mặt bà ngoại như trẻ con làm sai chuyện, dáng vẻ tao nhã thường ngày đã bay mất, bà còn vô thức chỉnh lại cổ áo, trông hệt như một cô gái trẻ đang hồi hộp:
“Tiểu Bạch à, cháu biết rồi hả?”
Ôn Thư Bạch thấy phản ứng ấy thì buồn cười, bật cười khúc khích:
“Bà ơi, bà hiểu nhầm rồi đó.”
Bà ngoại thở phào, vẫy tay gọi cô lại gần:
“Tiểu Bạch, qua đây.”
Bà đặt đề cương xuống bàn, dịch người sang phải một chút, chừa chỗ cho cô ngồi.
Bà chậm rãi nói:
“Dù gì thì thằng bé cũng đi rồi, nhiệm vụ của bà xem như đã xong, thôi thì để bà nói rõ luôn.”
Vân Thanh ngồi bên kia, chống cằm nhìn bà đầy tò mò, bị bà ngoại treo lửng nãy giờ nên sốt ruột thấy rõ.
“Tiểu Bạch, cháu nói thật với bà đi, trước đây có phải từng xảy ra chuyện không vui với thằng bé họ Cố kia không?”
Ôn Thư Bạch hơi ngẩn người. Sao bà lại hỏi vậy chứ?
Cô còn nghi ngờ mình nhớ nhầm.
Nếu nói không vui thì đúng là có thật, nhưng chỉ vừa xảy ra hôm nay thôi, chứ trước đó đâu có gì.
Còn nếu tính chuyện trước kia, thì lúc nhận được bức thư nhạt nhẽo anh để lại để phân công nhiệm vụ, đúng là cô có khó chịu, nhưng chỉ có cô và Vân Thanh biết chuyện đó.
Cô nghĩ ngợi trong đầu, đoán có khi nào lại là do người tên Ngụy Tư Đình làm lộ tin.
“Bà ơi, bà không phải nghe cháu suốt ngày kể xấu thầy Cố rồi nghĩ hai người bọn họ cãi nhau nên muốn làm hòa giúp họ đấy chứ?”
Vân Thanh thừa nhận mình có than phiền với bà không ít chuyện về Cố Thư Trì, nhưng toàn là có lý có tình.
Bà ngoại lắc đầu:
“Cháu có biết vì sao sáng nay bà lại làm vậy không?”
Bà giơ tay chỉ khẽ vào khoảng không trước mặt.
“Vì hôm trước, thằng bé Cố ấy đã đến gặp bà rồi.”
Ôn Thư Bạch hơi sững người, ngạc nhiên hỏi thầm trong lòng.
Anh ấy tới gặp bà ngoại của Vân Thanh làm gì cơ chứ?
“Hôm đó, bà với ông ngoại con có đi đâu đó một lát đúng không?”
Tất nhiên Ôn Thư Bạch còn nhớ. Khi ấy họ nói là ra ngoài đi dạo tiêu cơm, nhường không gian cho hai cô gái tâm sự.
“Lúc đó là Tiểu Đàm dẫn thằng bé này đến gặp bà trước.”
Ôn Thư Bạch quay đầu liếc mắt nhìn Vân Thanh, trong lòng càng lúc càng bất an.
Cô vội vàng hỏi dồn:
“Rồi… thầy ấy nói gì với bà ạ?”
“Hôm đó, đúng lúc Thanh gọi điện nói Tiểu Bạch sẽ đến nhà mình thì buổi chiều Tiểu Đàm cũng gọi tới, bảo là vừa mới quay lại thành phố, tối muốn ghé thăm bà.”
“Ngay lúc đó, cậu ấy có nhắc qua là sẽ dẫn theo một người bạn nữa—chính là Tiểu Cố.”
“Cậu ấy nói Tiểu Cố là sếp của Tiểu Bạch, nghe nói cháu xuất viện xong là đến nhà bà luôn nên muốn tìm cơ hội gặp mặt.”
“Lúc ấy bà còn thấy lạ, sao tin tức lại nhanh như vậy? Sao vừa khéo lại biết được là cháu sẽ đến nhà bà? Không nói thì bà còn tưởng mấy đứa quen biết Tiểu Đàm từ trước rồi cơ đấy.”
“Nhưng nghĩ lại đã làm sếp thì thông tin nhanh nhạy cũng hợp lý.”
Vân Thanh khẽ bật cười bên cạnh.
Ôn Thư Bạch quay đầu lại, chỉ nhìn nét mặt cô là biết cả hai đang nghĩ tới cùng một người.
Trên đời này không ai truyền tin nhanh bằng Ngụy Tư Đình.
“Chỉ là… bà vẫn thấy trùng hợp thật. Sao học trò của bà lại quen được một người bạn là họa sĩ, mà còn đúng lúc là sếp của Tiểu Bạch nữa cơ chứ?”
Nhưng có những chuyện gọi là “trùng hợp”, thực ra lại là cố tình sắp đặt.
Bà ngoại dần gỡ rối các mối quan hệ, giống như đang tháo từng vòng len rối.
Ôn Thư Bạch không khỏi thầm cảm thán, quả nhiên là người học rộng hiểu sâu, đầu óc bà vẫn còn sáng như pha lê.
Tuy vậy, bà ngoại Vân Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cười rồi kể tiếp:
“Lúc đó bà còn nói với ông nhà bà rằng, sếp mà muốn gặp cấp dưới thì có cần phải vòng vo như vậy không?”
“Sau đó, chính ông ấy đã nhắc nhở bà. Ông kể hồi xưa lúc theo đuổi bà, cũng cứ cố tìm cách để gây chú ý. Kết quả là làm bà giận, không thèm nhìn mặt, nói gì cũng không chịu gặp. Bà nhớ lại Thanh hay kể rằng sếp họa sĩ của Tiểu Bạch cứ hay làm cháu giận, nên bà mới nghĩ, liệu có phải hai đứa đang giống như bà với ông hồi đó không…”
Vừa nói, bà vừa giơ tay tạo thành hình trái tim nhỏ, cười tít cả mắt.
Ôn Thư Bạch quýnh lên, xua tay lia lịa, giống như hôm bà hỏi cô có thích Cố Thư Trì không—cô vẫn kiên quyết phủ nhận:
“Bà ơi, không có đâu! Cháu với thầy ấy thật sự… không có gì hết! Chỉ là sếp với nhân viên thôi mà!”
Huống chi chuyện này rối tinh rối mù. Bao nhiêu lần Cố Thư Trì khiến cô tức điên lên hoàn toàn không phải để gây chú ý, càng không phải để theo đuổi cô.
Chỉ là… thầy ấy vốn đã “có bệnh” rồi.
Bà ngoại thấy cô cuống quýt thì vội vàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, dịu giọng trấn an:
“Được rồi được rồi, không có thì không có.”
Giọng điệu rõ ràng như người lớn đang chiều theo trẻ con, nhưng Ôn Thư Bạch lại có cảm giác bà chẳng tin chút nào về sự “trong sáng” giữa cô và Cố Thư Trì.
Tuy nhiên, điều cô quan tâm nhất lúc này là tình trạng hiện tại của thầy ấy—có chuyện gì không?
“Vậy… sau đó thì sao ạ? Thầy Cố có nói gì thêm không?”
“Bạch Bạch, sao cậu quan tâm đến thầy ấy dữ vậy?”
Vân Thanh ngồi vắt chân dài trên sofa, vừa nghịch móng tay vừa lười nhác mở miệng trêu chọc. Thấy Ôn Thư Bạch câu nào cũng dính đến Cố Thư Trì, cô liền hùa theo gió mà châm thêm lửa.
“Trời ạ, không phải đâu! Tớ thật sự là—”
Ôn Thư Bạch cảm thấy mình sắp bị chính đống suy đoán hỗn loạn của bản thân làm cho phát điên.
“Thanh à, sao cậu cũng bắt đầu trêu tớ rồi?”
Vân Thanh lè lưỡi làm mặt xấu rồi quay mặt đi, vừa ngâm nga vừa giả vờ không để ý.
Còn Ôn Thư Bạch thì chỉ muốn biết một chuyện—Cố Thư Trì có bình an không?
Bà ngoại ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi kể lại:
“Tối hôm đó cũng chẳng nói gì đặc biệt, Tiểu Cố chỉ bảo là vì cháu giận, không chịu gặp, nên mới tính nhờ Tiểu Đàm sắp xếp để được gặp mặt một lần. Với lại, nó còn muốn nhờ mọi người phối hợp diễn một vở kịch nữa. Ý này là của ông nhà bà đấy. Ổng bảo là nhìn tuổi thì Tiểu Đàm lớn hơn Cố Thư Trì tầm chục tuổi, nếu nói là anh thì không giống, chi bằng gọi là chú luôn cho dễ. Dù gì không phải họ hàng cũng gọi là chú được mà.”
“Rồi sau đó… chính là như sáng nay mấy đứa thấy đó.”
Ôn Thư Bạch ngẩn người, chỉ tay vào mũi mình:
“Sao cơ? Thầy ấy nói là… cháu giận, cháu không chịu gặp thầy ấy?”
Cô còn quay sang hỏi Vân Thanh:
“Thanh, tớ từng nói là tớ không muốn gặp thầy ấy lúc nào chứ?”
Vân Thanh nhún vai tỏ vẻ không biết gì, hoàn toàn là tin đồn thất thiệt.
“Giận từ bao giờ thế?”
Bà ngoại nghiêng người về phía trước, đẩy nhẹ gọng kính:
“Không giận thật hả?”
“Không hề luôn! Là thầy ấy—”
Là thầy ấy mới là người cứ luôn tìm cách tránh né cháu.
“Thì bà đâu có biết rõ. Nhưng theo bà đoán, chuyện này chắc không phải là ý của Tiểu Đàm đâu, mà là do cái cậu Tiểu Cố kia bày ra. Bà còn tưởng đây là trò mưu mẹo của mấy đứa trẻ thời nay cơ đấy.”
Lúc này Ôn Thư Bạch cuối cùng cũng hiểu vì sao bà ngoại Vân Thanh lại hiểu lầm đến mức đó.
“Thế nên bà mới nghĩ phải tạo thêm chút cơ hội cho hai đứa. Bà nghĩ, ôi chao, mấy đứa trẻ bây giờ chắc lại có chuyện gì đó, cần không gian riêng để nói cho rõ ràng.”
“Vậy nên bà mới ngang ngược kéo cháu đi luôn chứ gì.”
“Này này, Thanh này, con ăn nói kiểu gì thế hả? Gì mà gọi là ngang ngược, bà đây là có lòng tốt đó nghe chưa!”
“Nhưng mà Tiểu Bạch à, hiểu lầm giữa cháu với thằng bé đó giải quyết xong chưa vậy?”
Hiểu lầm sao?
Thật ra cô cũng chẳng rõ giữa cô với Cố Thư Trì có gọi là "hiểu lầm" không. Nếu có thì chắc là việc thầy ấy chưa từng giải thích rõ vì sao mình biến mất, hay vì sao căn phòng lại xuất hiện mấy thứ kỳ lạ đó.
Thậm chí, chuyện sau cùng còn dẫn đến việc hai người tranh cãi, rồi không vui mà chia tay cuộc nói chuyện khi nhắc đến ốa của cô.
Ôn Thư Bạch nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, tại sao Cố Thư Trì đã lên kế hoạch tỉ mỉ để gặp cô như vậy, cuối cùng lại chẳng giải quyết được bất kỳ nút thắt nào, cũng không đưa ra nổi câu trả lời nào cho những điều cô muốn biết.
Nhưng giờ nghĩ lại, cô cảm thấy chẳng cần tranh luận nữa. Dù sao thì ít nhất cô cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này.
“Chưa kể, chuyện này cũng là do thằng bé Cố nó…”
Nói đến đây, bà ngoại bất chợt đưa tay che miệng lại, như thể vừa lỡ lời.
Ôn Thư Bạch lập tức chú ý, ánh mắt sáng lên:
“Là thầy ấy nhờ bà làm vậy à?”
Bà ngoại Vân Thanh liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt hơi khó xử. Vân Thanh bình thường đã giống bà về khoản biểu cảm, giờ nhìn lại càng giống hệt.
Thấy Ôn Thư Bạch cứ truy hỏi không buông, bà cũng đành thở dài, gật đầu:
“Ừ thì… đúng là nó nhờ bà. Nó bảo muốn có thời gian để nói chuyện riêng với cháu, còn bảo…”
“Còn nói gì nữa ạ?”
Ôn Thư Bạch càng lúc càng sốt ruột, giọng cũng gấp gáp hơn.
Đúng lúc đó, ông ngoại đẩy cửa bước vào từ ban công. Bà ngoại liền quay đầu lại, gọi ông:
“Ông ơi, lại đây một lát.”
Ông ngoại đi từ tốn vào phòng:
“Có chuyện gì thế?”
“Ông còn nhớ tối qua thằng bé Cố nói gì không? Hình như có nhắc chuyện gì đó gấp gáp đúng không?”
Ông chống tay sau lưng, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Ừ, nó bảo là có chuyện quan trọng phải nói với Tiểu Bạch, nếu không nói kịp thì sẽ không còn cơ hội.”
“Không còn cơ hội ư?”