Ông ngoại gật gù:
“Ừ, cụ thể là vì sao thì nó cũng không nói rõ.”
“À mà Tiểu Bạch này, bà nghe Thanh nói dạo trước cậu Cố bị ốm hả?”
Ôn Thư Bạch nhớ lại hôm đầu tiên mới đến, bà ngoại cũng từng hỏi cô có phải vì lo cho Cố Thư Trì nên mới ngất xỉu không.
Thế nhưng chuyện trước sau rắc rối lắm, nếu nhắc đến “quái vật” thì ngoài Vân Thanh ra chắc chẳng ai tin, huống hồ là người lớn từng trải như bà ngoại. Vậy nên hôm đó cô cũng chẳng giải thích thêm gì.
“Dạ, cháu cũng không chắc có phải cảm hay không, mà hôm đó thầy ấy sốt cao lắm.”
“Thế sao cháu lại ngất xỉu? Hôm đó thấy Thanh tối mịt còn hớt ha hớt hải đòi đưa đi viện, ông bà nghe mà chả hiểu chuyện gì.”
Đến giờ Ôn Thư Bạch vẫn chẳng biết nên giải thích sao cho hợp lý.
“Là vì cháu thấy thầy cứ nằm mãi trong phòng, không ra ngoài nên muốn lên xem sao… chắc là do hạ đường huyết, đúng rồi, chắc tại hạ đường huyết nên mới xỉu, không liên quan đến thầy ấy đâu ạ.”
Cô vội vàng phủ nhận, cố tìm đại một lý do để che lấp.
“Hôm đó ông nhìn thằng nhỏ sắc mặt cũng kém thật, chắc còn chưa khỏi hẳn.”
Ông ngoại vừa nói vừa ngồi xuống ghế mây, phe phẩy chiếc quạt giấy.
“Hả?”
Nhưng hôm sau gặp lại Cố Thư Trì, anh lại khỏe mạnh đến kỳ lạ, không những không còn vẻ mệt mỏi mà còn nói chuyện với cô bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng chẳng phải hôm sau thầy ấy vẫn bình thường đấy sao?”
“Đúng thế, hôm đó nhìn nó khó chịu thật, giữa chừng còn có người đến đón đi, nhưng hôm sau lại tỉnh táo sáng sủa. Ông đoán chắc nó mệt quá nên nghỉ một đêm là khỏe lại.”
Ôn Thư Bạch nghe những lời này lại càng thấy trong lòng bất an.
Vậy là… thầy vẫn còn đang bệnh thật ư?
Vậy chẳng phải cô đoán đúng rồi sao? Thứ đó vốn dĩ không phải là kẹo bạc hà.
Tối hôm ấy, cô nằm trên giường, rõ ràng đêm hôm trước đã mất ngủ, thế mà đêm nay đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường, cứ nhắm mắt mở mắt là hình ảnh về Cố Thư Trì lại hiện lên, từng chi tiết nhỏ nhặt cũng không bỏ sót.
Bỗng dưng, trong đầu cô bật ra một ý nghĩ.
Cô muốn đi tìm anh.
Chắc chắn thầy làm tất cả những chuyện này là vì có lý do gì đó.
Nhưng cô biết tìm thầy ở đâu bây giờ?
Ôn Thư Bạch lấy điện thoại, gửi cho Cố Thư Trì một tin nhắn, mong có thể nhận được phản hồi từ anh.
Theo quy định của anh, sau mười hai giờ đêm thì không được làm phiền.
Nhưng lúc này, cô chẳng quan tâm đến mấy quy định đó nữa.
Tối hôm đó, cô ôm gối mà thao thức suốt đêm. Mỗi lần chợp mắt là lại giật mình tỉnh dậy, cầm điện thoại kiểm tra xem anh có nhắn lại hay không.
Cuối cùng sáng hôm sau anh cũng trả lời.
Nhưng chỉ là một câu hời hợt, lạnh lùng đến lạ:
【Cố Thư Trì: Tôi không sao, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.】
Chỉ là một câu nhắn bình thường, vậy mà Ôn Thư Bạch lại cảm thấy... không giống giọng điệu của anh chút nào.
Cô bật dậy khỏi giường, vội vàng gửi thêm vài tin nữa.
Nhưng rồi… ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm—vẫn không có thêm bất kỳ tin nào từ anh nữa.
Cô sống từng ngày trong trạng thái thấp thỏm, cứ mong ngóng một cuộc gọi hay một tin nhắn từ anh.
Cô hiểu rất rõ, nếu Cố Thư Trì đã quyết tâm không gặp cô thì dù có tìm đến tận trời cuối đất cũng không thể gặp được anh.
Trong khoảng thời gian đó, cô đã gọi không biết bao nhiêu cuộc, gửi hàng đống tin nhắn, nhưng tất cả đều như đá ném xuống biển, không một hồi âm.
Vân Thanh thấy cô suốt ngày ngơ ngẩn thất thần thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
“Bạch Bạch, rốt cuộc là cậu sao thế? Trông cậu mấy hôm nay cứ u sầu như người mất hồn ấy.”
Cô ném cho Ôn Thư Bạch một quả táo:
“Đừng có ngẩn ngơ nữa. Giờ cậu không phải đi làm, vẫn có tiền tiêu, cuộc sống tốt thế rồi, sao không vui vẻ mà hưởng thụ đi.”
Ôn Thư Bạch khẽ thở dài:
“Tớ… không có tâm trạng.”
“Gì chứ? Đừng nói là còn đang lo cho thầy Cố nha?”
Ôn Thư Bạch cúi đầu nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay, không đáp.
Cô biết, trong mắt Vân Thanh thì mình đúng là điên rồi. Cô đã dành cả ngày lẫn đêm để lo lắng cho một người không buồn nhắn lại lấy một câu.
Vân Thanh ngồi cạnh, nhìn cô mà chỉ biết thở dài bất lực:
“Thiệt chứ, chịu thua cậu luôn.”
Nói rồi, cô tung quả táo lên xuống trong tay, lẩm bẩm:
“Cậu nói xem, cậu chỉ là trợ lý của người ta thôi mà, lo cho thầy làm gì. Anh ta thì cứ như không có tim gan ấy, giờ không biết đang vui chơi ở phương trời nào nữa.”
Thời gian gần đây, Vân Thanh nhắc đến Cố Thư Trì là mang đầy cảm xúc cá nhân, bởi vì anh thật sự đã không làm được chuyện gì ra hồn trong mắt cô.
Còn Ôn Thư Bạch thì vẫn chẳng nói gì. Cô nghĩ, dù Vân Thanh có chửi cô ngốc, nói cô khùng, hay gì đi nữa… cũng được cả.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Thư Bạch chợt nhớ đến một người.
Mạn Hi.
Từng ấy thời gian trôi qua, Mạn Hi chỉ liên lạc với cô đúng một lần.
Mà lần duy nhất ấy, cô lại vì tâm trạng không tốt nên đã không bắt máy.
Ôn Thư Bạch vội vàng mở danh bạ, lướt đến số điện thoại cô từng lưu lại một cách tùy tiện, ngón tay đã chạm đến giao diện cuộc gọi nhưng lại cứ chần chừ mãi chưa dám bấm nút.
Vân Thanh đứng dậy đi đến bên cánh cửa kính gần khu vườn nhỏ, dựa lưng vào khung cửa vừa ngắm mấy khóm hoa bà ngoại trồng, vừa lén liếc vào trong nhà để quan sát sắc mặt của Ôn Thư Bạch.
Ôn Thư Bạch lưỡng lự, không biết có nên gọi điện luôn không. Nghĩ một hồi, cô quyết định trước tiên gửi tin nhắn, vì sợ nếu đối phương đang bận làm việc thì một cuộc gọi đột ngột sẽ không tiện cho lắm.
Cô ngồi gõ đi xóa lại trong khung chat, phân vân không biết có nên nhắc thẳng tên Cố Thư Trì không.
Cuối cùng, cô chọn cách vòng vo, gửi đi một tin:
“Chào chị Mạn, tôi là Ôn Thư Bạch, mình từng gặp nhau rồi đó ạ. Trước đây chị từng nói muốn nhờ tôi giúp một việc, không biết chị còn nhớ không?”
Dù biết lần đó cố ý không bắt máy, giờ lại cách quá lâu mới liên lạc lại, trong lòng cô vẫn thấy hơi áy náy như kiểu kẻ có tật giật mình.
Chưa kể, cô còn hồ đồ mà nhận luôn cả sợi dây chuyền kia.
Ôn Thư Bạch thầm nghĩ, nếu Mạn Hi bảo không cần giúp nữa thì mình có thể viện cớ muốn trả dây chuyền để hẹn gặp cô ấy rồi tiện dò hỏi tung tích Cố Thư Trì; nếu cô ấy hỏi tại sao hôm đó mình không nghe máy thì mình cũng có thể nói dối là do bận quá nên chưa xử lý được.
Tóm lại, chuyện cần kíp lúc này là phải liên lạc được với cô ấy.
Dù biết rõ mục đích của mình quá lộ liễu, nhưng đã đến mức này rồi, lộ thì lộ vậy.
Khoảng một tiếng sau, quả nhiên Mạn Hi gọi lại.
Ôn Thư Bạch liếc nhìn Vân Thanh vẫn đang thảnh thơi ngắm hoa ngoài vườn, liền nhanh chóng bấm nút nhận cuộc gọi.
“Alô? Cô Mạn ạ?”
Giọng cô run run, chào một câu mà trong lòng cứ thót lên từng nhịp, chẳng hiểu bản thân đang sợ điều gì nữa.
Mạn Hi thì lại rất thẳng thắn. Đầu dây bên kia còn vang lên tiếng lật giấy sột soạt, nghe như đang xử lý hồ sơ công việc.
“Cô Ôn, sao hôm nay lại nhớ đến tôi mà nhắn tin thế?”
“À… chuyện là… hôm nay tôi tình cờ thấy sợi dây chuyền cô tặng, nên mới nhớ ra chuyện lúc trước cô nói… muốn nhờ tôi giúp...”
Nói đến đây, Ôn Thư Bạch lại cảm thấy những lời sắp thốt ra như mắc nghẹn nơi cổ họng, khó mở lời vô cùng.
“…giúp cô chuyện liên quan đến thầy… Cố Thư Trì ạ.”
Vừa dứt câu, đầu dây bên kia bỗng im bặt. Ngay cả tiếng lật giấy cũng biến mất, không gian như đột ngột đông cứng lại. Tim Ôn Thư Bạch bắt đầu đập dồn dập, chẳng rõ mình có nói gì sai hay không.
Bất chợt, cô nghe thấy một tiếng cười khẽ đến mức gần như không thể nghe rõ phát ra từ đầu dây bên kia.
“Cô Mạn?”
Cô dè dặt gọi một tiếng.
“Vậy đi, thứ Bảy này tôi gửi cô địa chỉ. Mình gặp mặt nói chuyện.”
Ôn Thư Bạch còn đang định mở miệng ngỏ lời hẹn gặp thì Mạn Hi đã chủ động đề nghị trước.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức khiến cô ngẩn người. Những lời chuẩn bị sẵn trong đầu hoàn toàn không có cơ hội dùng đến.
Cô vội vàng gật đầu đồng ý.
“Nếu không còn gì nữa thì tôi cúp máy trước nhé. Bên này còn đang họp.”
Giọng Mạn Hi dần lạnh lại, Ôn Thư Bạch cuống quýt “vâng” một tiếng.
Cúp máy rồi mà cô vẫn còn ngơ ngác.
Vân Thanh khoanh tay tựa vào khung cửa nhìn cô:
“Cậu gọi cho ai đấy? Định hẹn gặp ai thế?”
Ôn Thư Bạch ngẩng lên, lúc này mới nhớ ra chuyện về Mạn Hi, cô chưa từng kể gì với Vân Thanh.
Vân Thanh tiến đến, đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô:
“Bạch Bạch, khai thật đi. Cậu lại định lén đi làm chuyện gì đó đúng không?”
Nếu việc đi tìm Cố Thư Trì cũng được tính là chuyện lớn...
Ôn Thư Bạch chớp chớp mắt, trông như một con thỏ nhỏ vô tội:
“Thanh này… tớ chỉ gặp một người… làm việc thôi mà.”
“Tớ không tin.”
Vân Thanh đâu có ngốc. Nhìn biểu cảm của Ôn Thư Bạch là biết ngay chẳng phải kiểu gặp đối tác làm ăn gì.
“Cậu nghỉ bệnh cả tuần nay rồi, có ai không có mắt đến mức còn nhờ cậu xử lý công việc không? Với lại rõ ràng là cậu chủ động gọi điện mà?”
“…Cậu nghe thấy hết rồi hả…”
Ôn Thư Bạch hơi ngại. Vốn dĩ thấy Vân Thanh đang loanh quanh ngoài vườn nên cô mới không cố tránh né.
Vì nếu cố tình tránh thì lại càng lộ hơn.
“Nói đi, có phải là vì Cố Thư Trì không?”
Ôn Thư Bạch ấp úng mãi mới gật đầu thừa nhận.
“Người đó là nam hay nữ?”
“Là nữ.”
“Nữ hả?”
Vân Thanh lập tức nổi máu hóng chuyện, nhảy lên ngồi cạnh cô:
“Là quản lý à? Hay người thân? Không lẽ là bạn gái?”
Ôn Thư Bạch bật cười khổ trong lòng, nghĩ thầm—chuyện giữa bọn họ, e là còn rối rắm hơn cả tình yêu đơn thuần.
“Ờm… nói sao nhỉ...”
Cô lưỡng lự không biết có nên nói thật hay không. Dù gì chuyện này cũng thuộc về đời tư của Cố Thư Trì và Mạn Hi, mà cô là trợ lý thì nên giữ đúng nguyên tắc nghề nghiệp. Vậy nên cô quyết định nói tránh đi:
“Cũng… coi như là người thân.”
Thật ra thì cũng không sai.
Nếu một ngày nào đó họ thật sự kết hôn thì chẳng phải sẽ trở thành người một nhà sao?
“Người thân á? Không phải lại kiểu giả làm chú dì gì đó chứ?”
“Lần này là thật đấy, đúng là người thân.”
Vân Thanh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn Ôn Thư Bạch chắc chắn đến thế thì cũng không bắt bẻ thêm.
“Thanh này, mai tớ chắc phải về nhà một chuyến.”
“Sao thế?”
“Tớ… phải lấy một món đồ.”
-
Lúc lục trong ngăn kéo tìm lại chiếc hộp nhỏ tinh xảo kia, Ôn Thư Bạch ngồi thừ trên ghế rất lâu, ánh mắt dừng lại đầy trống rỗng.
Gần đây, cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và thầy Cố Thư Trì càng lúc càng trở nên mơ hồ. Đến nỗi chính cô cũng quên mất rằng giữa họ từng có một người tên là Mạn Hi tồn tại.
Rõ ràng trước kia khi nghe cô ấy nói rằng từng đính hôn với anh, cô chẳng thấy khó chịu gì cả. Cảm giác khi ấy cứ như một người ngoài cuộc hóng chuyện, còn có phần tò mò hứng thú với mấy chuyện tình cảm lắt léo kiểu này.
Nhưng bây giờ, khi cầm lại sợi dây chuyền từng nợ ân tình kia, trong lòng cô lại xuất hiện một cảm xúc rất lạ—rất rối ren, rất khó gọi tên.
Cô đột nhiên cảm thấy mình có vẻ đã can thiệp quá sâu vào chuyện người ta rồi.
Hoặc là sự quan tâm của cô dành cho thầy Cố đã vượt quá giới hạn như trước kia.
Trước đây, những gì thầy ấy làm cô đều xem thường. Lần cuối cùng hai người nói chuyện cũng là trong một cuộc tranh cãi.
Vậy mà chỉ cần nghĩ đến khả năng thầy ấy đang gặp chuyện, cô lại thấy tim mình thắt lại, lo lắng đến mức không thể yên ổn.
Một người đáng ghét như vậy, thế mà lại cứ quẩn quanh trong lòng cô từng giờ từng phút—cô sợ một ngày nào đó thật sự sẽ nghe tin dữ.
Cô nhớ lại lời Vân Thanh từng nói: "Khi cậu thích ai, cậu sẽ luôn muốn biết người đó đang ở đâu, đang làm gì."
Lòng người vốn phức tạp, tình cảm lại càng không đơn giản.
Một ý nghĩ mơ hồ, có phần hoang đường thoáng vụt qua trong đầu cô:
Lẽ nào… mình thật sự thích người đó rồi?
Ý nghĩ vừa hiện ra, cô lập tức lắc mạnh đầu, cố xua nó đi.
“Ôn Thư Bạch, giờ là lúc nào rồi mà còn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này.”
“Thích gì mà thích, đây là… là trách nhiệm cơ bản thôi, hiểu chưa?”
Cô ra sức tự trấn an, tự ép bản thân, còn đưa tay gõ vào trán mấy cái như thể đánh thức chính mình. Sau đó vội vàng mở laptop, dựa theo tên hãng ghi trên hộp để tra cứu lại thương hiệu chiếc dây chuyền.
Sợi dây cô đang cầm là đã từng đeo rồi, vậy nên nếu muốn trả lại cho Mạn Hi, dĩ nhiên không thể dùng lại cái cũ.
Nhưng nếu đưa tiền thì lại quá phô trương, chẳng khác nào biến mối quan hệ này thành một cuộc mua bán lạnh lùng.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định mua một sợi y hệt, nguyên hộp mới tinh để hoàn trả.
Lần trước bị giá tiền dọa cho phát khiếp, nhưng lần này cô đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng, mạnh dạn đặt đơn.
Website hãng này có dịch vụ giao từ cửa hàng nội địa nên đặt hôm nay là ngày mai có thể nhận được.
Tính toán thời gian, vừa kịp cho buổi hẹn với Mạn Hi vào thứ Bảy.
Dù sau đó cô ấy có cần giúp gì nữa hay không thì cô vẫn muốn trả lại sợi dây chuyền này cho đàng hoàng.
Sáng sớm thứ Bảy, Mạn Hi gửi địa chỉ hẹn—là một nhà hàng Việt.
Trên đường đi, Ôn Thư Bạch cứ nghĩ mãi không biết nên mở lời thế nào cho tự nhiên, vừa không quá xa lạ mà cũng không làm lộ mục đích thật sự của mình. Dù sao giữa họ cũng không thân thiết, lời lẽ cần khéo léo mà vẫn đủ ý.
Mạn Hi đến từ sớm, phục vụ dẫn Ôn Thư Bạch đến bàn đã được đặt trước.
Cô ấy vẫn giữ phong cách tao nhã như lần đầu gặp, đang ngồi lật xem mấy tập tài liệu.
Ôn Thư Bạch ngồi xuống đối diện, cô ấy liếc cô một cái rồi đặt xấp tài liệu sang bên.
“Đến rồi à?”
Cô ấy mỉm cười, lịch sự đưa thực đơn qua:
“Xem thử có món nào thích không, hôm nay tôi mời.”
Ôn Thư Bạch vốn chưa bao giờ ăn món Việt nên cũng không biết gọi gì, liền đẩy lại thực đơn:
“Cô gọi giúp tôi đi, tôi không rành lắm.”
“Vậy tôi gọi theo khẩu vị của tôi nhé.”
Ôn Thư Bạch gật đầu.
Cô nhẹ nhàng lấy ra chiếc hộp được chuẩn bị từ hôm qua, cả túi lẫn hộp đều được giữ nguyên vẹn, trên đường đi cô cẩn thận hết mức chỉ sợ làm nhăn hay bẹp túi.
Mạn Hi đang ghi món, mắt liếc qua chiếc túi được đẩy đến, nhìn kỹ một chút liền nhận ra thương hiệu in trên túi. Cô ấy bất ngờ bật cười:
“Ôn tiểu thư, đây là có ý gì vậy?”
Ôn Thư Bạch vội vàng giải thích:
“Cô Mạn, hôm trước cô tặng tôi sợi dây chuyền đó, tôi thấy quý giá quá nên tôi mua lại một sợi mới để trả cô. Nhưng lời tôi đã hứa là sẽ giúp cô thì tôi vẫn giữ nguyên, tôi sẽ không thất hứa đâu.”
Cô từng hứa với thầy Cố sẽ không làm chuyện tổn hại đến thầy, vậy nên chỉ cần cô không nhận tiền hay lợi ích nào thì dù Mạn Hi có đưa ra điều kiện gì, cô cũng đủ lý do để từ chối.
Mạn Hi nhìn chiếc túi trong giây lát rồi lại quay lại đặt món, như chẳng mấy để tâm.
Chờ phục vụ đi khỏi, cô ấy đặt chiếc túi sang bên, chừa ra khoảng trống trước mặt, rồi nhìn thẳng vào Ôn Thư Bạch:
“Nói đi, hôm nay tìm tôi chắc không phải chỉ vì chuyện sợi dây chuyền đâu nhỉ?”
Ôn Thư Bạch thoáng ngẩn người, không ngờ bị nhìn thấu nhanh đến vậy.
“Cô Mạn…”
Mạn Hi hơi nghiêng người về trước, hai tay đan vào nhau chống cằm, ánh mắt sắc sảo quan sát cô:
“Bỗng nhiên liên lạc lại, chẳng lẽ tự nhiên nhớ ra chuyện tôi từng nhờ vả?”
Ôn Thư Bạch bị nói trúng tim đen, mấy câu thoại cô ôn đi ôn lại trên đường đi giờ hoàn toàn loạn lên.
“Tôi… tôi chỉ là…”
Trước người như Mạn Hi, cô lại cảm thấy mình vụng về đến lạ.
“Không phải là vì muốn hỏi về Cố Thư Trì đấy chứ?”
Đôi mắt Ôn Thư Bạch mở to kinh ngạc. Nhìn nét mặt điềm nhiên kia, cô mới hiểu ra, thì ra Mạn Hi đã đoán được tất cả từ trước. Cuộc gọi dễ dàng hẹn gặp kia hóa ra là vì đối phương đã thừa biết cô có ý đồ gì.
Cô đành gật đầu thú nhận:
“Phải.”
Mạn Hi khẽ cười, nghiêng đầu:
“Tôi cũng đoán vậy mà. Bao nhiêu lâu không thấy cô gọi, bỗng dưng nhắn tin lại.”
Ôn Thư Bạch biết chị đang nhắc đến cuộc gọi cô cố tình không bắt ngày trước.
Cô chỉ còn biết mím môi im lặng.
Bởi vì nếu thừa nhận khi đó đã thấy cuộc gọi mà không nghe máy, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc mình cố tình lảng tránh sao?
“Xin lỗi cô, thời gian qua tôi bận quá nên mãi chưa liên lạc lại được.”
Mạn Hi cười nhạt:
“Được rồi, nếu hôm nay cô đến vì Cố Thư Trì thì tôi cũng không vòng vo nữa.”
“Cô muốn biết anh ấy đang ở đâu, tình hình ra sao, đúng không?”
Câu nói dường như được cố ý kéo dài như thể đang thử lòng người đối diện.
Ôn Thư Bạch chỉ khẽ gật đầu.
“Vậy thì tôi nói thẳng nhé—nếu cô còn mong anh ấy bình an… thì tốt nhất nên tránh xa ra một chút.”